Chương 6: Em phải chịu trách nhiệm với tôi

Nghe tiếng rên rĩ của tôi dường như đã cho anh ta thêm động lực vậy, anh ta tiếp tục hôn lên ngực tôi, bàn tay đang so nắng một bên ngực của tôi dời xuống chạm vào nơi đó có tôi, cách một lớp quần mỏng manh làm tôi ngại ngùng đỏ hết cả mặt.

Anh ta kéo lấy một cái chiếc quần mỏng của tôi đã bay xuống đất, bàn tay ấy tiếp tục không yên mà sờ thẳng lên vùng tam giác kính đáo của tôi.

Tôi cố hét lên: “Đừng...Ưʍ...um..”

Không cần hét nữa vì môi tôi đã bị anh ta ngậm lấy, bàn tay càng quấy tiếp tục đưa một ngón vào trong, tôi cong người lên vì cảm giác lạ lẫm này.

Tôi thở muốn không ra hơi, bên dưới vẫn tiếp tục được ngón tay thon dài của anh ta trêu chọc, anh ta cởϊ qυầи ra lúc nào tôi cũng không hay nữa, khi cảm thấy có cái gì đó nóng bỏng chạm vào nơi bí ẩn của tôi.

Cúi đầu nhìn xuống mặt tôi đỏ hơn trái cà chua, sống hơn 18 năm trời lần đầu tiên tôi nhìn thấy cái đó của người đàn ông.

Vừa to vừa dài lại bóng loáng, tôi hoảng hốt muốn lùi lại thì eo đã bị giữ lấy, còn chưa kịp nói gì thì má ơi tôi hét lớn:

- Áaaa...đau... đau quá...úm...

- Hứưư....

Tiếng gầm của người đàn ông van lên, tôi thì như muốn tắt thở nhắm mắt lìa đời, đau quá đau như có ai sé tôi ra làm hai vậy, rất đau tôi khóc lên:

- Hic...hic... anh... anh đi ra đi... rất đau...

Người đàn ông đó vẻ mặt cũng rất chịu đựng cuối xuống nói vào tay tôi:

- Em thả lỏng ra, sẽ không đau nữa...tin tôi...

Giờ phút này rồi tôi biết làm sao, tôi cũng không biết thả lỏng thế nào, chỉ biết nằm yên không nhút nhít. Anh ta có vẻ cũng rất khó chịu không cử động gì hết mà nói nhỏ vào vành tay mẩn cảm của tôi:

- Ngoan thả lỏng ra... ngoan tin tôi.

Vừa nói anh ta vừa hôn nhẹ lên má tôi để động viên, tôi nghe theo cố gắng thả lỏng như anh ta nói, đợi một chút cảm thấy tôi chịu nghe lời và nơi đó đã quen với thứ to lớn của anh, thì anh ta đi vào xâu hơn, rồi rút ra đi vào.

Tôi chỉ biết kìm chế tiếng rên, bàn tay ôm lấy lưng anh ta mà bám víu.

- Ưʍ...xâu...xâu quá...

Tôi đâu có biết những lúc như thế này, tôi nói như thế chẳng khác nào cỗ vũ anh ta, mới đầu còn nhẹ nhàng từ từ anh ta ra vào càng lúc càng nhanh.

Tôi lần đầu tiên trả qua cảm giác tê dạy như thế này chỉ biết ôm lấy anh ta mà rêи ɾỉ. Anh ta cứ ra vào như vậy không biết trãi qua bao nhiêu lâu, tôi quá đuối mà rên lớn:

- Ưʍ... chậm... chậm thôi...

- Áaaa....Ưʍ....

Không biết anh ta ra vào thêm bao nhiêu lần đến khi tôi không chịu nổi nữa hét lên một tiếng, tôi cảm thấy có gì đó chảy ra, đồng thời lúc đó cũng có thứ mạnh bắn vào bên trong tôi, cùng lúc tôi nghe thấy tiếng gầm của người đàn ông phía trên:

- Hứuuu...um...

Sao đó anh ta nằm dè lên trên tôi nghĩ một chút rồi ngước lên nói:

- Tôi cảm ơn em, nhưng tôi muốn nữa…

What? Cái gì thế...và rồi tôi không biết anh ta làm bao nhiêu lần nữa tôi thì kiệt sức ngất đi lúc nào cũng không hay.

...****************...

Sáng hôm sau khi tôi mở mắt ra thì thấy mình đã được tắm rửa sạch sẽ bởi vì trên người tôi đã được mặt một cái đầm ngủ, mà cả người thì rã rời đau nhứt và đang nằm trong vòng tay của ai đó.

Ngước mặt lên thì tôi thấy anh ta cũng đang nhìn tôi chăm chú, tôi vừa tức và vừa sợ nói không nên lời:

- Anh... anh...

- Anh cái gì mà anh? Tôi hỏi nè em tên là gì?

Anh ta cười và nhìn thẳng vào mắt tôi hỏi, bàn tay còn dơ lên vuốt tóc tôi. Tôi tức giận nhưng cũng nhút nhát vì tôi biết người như anh ta không thể động vào, cuối mặt không trả lời, anh ta tiếp tục hỏi:

- Nói, em tên gì?

Thấy tôi vẫn im lặng anh ta tiếp tục nói:

- Em không nói cũng không sao, tôi cũng sẽ đều tra ra được. 𝗧𝗋𝗎yệ𝑛 chí𝑛h ở ~ 𝗧 𝗥 𝗎 𝗠 𝗧 𝗥 𝗨 Y e N﹒Ⅴ𝑛 ~

- Tôi... tôi tên Nguyễn Khả Hân, bây giờ thì tôi có thể đi được chưa?

- Đi?

- Vâng, sáng rồi anh cũng đã tỉnh tôi có thể đi được chưa?

Tôi không dám nhìn mặt người đàn ông này, đôi mắt chim ưng của anh ta thật sự sợ nha! Nghe tôi nói anh ta cười lớn và hỏi ngược lại:

- Em không muốn tôi chịu trách nhiệm với em à?

Tôi vội vàng trả lời, tôi không muốn anh ta nghĩ tôi cố tình chèo lên giường của anh ta đâu:

- Không, không, không cần phải chịu trách nhiệm gì cả, hôm qua là anh nhờ tôi giúp anh mà.

- Không cần phải chịu trách nhiệm, nói vậy nếu hôm qua không phải tôi thì ai em cũng làm à?

- Không phải như vậy, nhưng thật sự tôi muốn sống yên ổn, người cao sang như anh tốt nhất tôi không nên vây vào, thế nên...

Tôi thấy sắc mặt anh ta nhăn lại, tôi hơi rung, anh ta nhìn tôi với cặp mắt như tia lửa, tôi vội nói:

- Thế nên anh không cần phải chịu trách nhiệm gì cả? Thật.

- Nhưng đêm qua là lần đầu tiên của em, vẫn không muốn tôi chịu trách nhiệm à?

Tôi gật đầu đồng ý liền, cười cười đáp:

- Thật không cần chịu trách nhiệm gì hết ạ!?

- Em không muốn nhưng tôi vẫn muốn chịu trách nhiệm với em đấy, thì sao nào? Với lại đêm qua cũng là đêm đầu tiên của tôi, nên em phải chịu trách nhiệm với tôi vì đã lấy đi lần đầu của tôi.

Như sét đánh ngang tai, rốt cuộc là sao vậy nè? Có ai không cứu tui.

TruyenHD

TruyenHD