Chương 2: Bỏ trốn

- Anh im miệng đi, con gái tôi còn nguyên thì khi đó lão già đó mới trả tiền nhiều và trả hết nợ cho anh, anh mà đυ.ng đến nó là tới số với tôi.

Không được tôi phải trốn khỏi cái nhà này mới được, tôi lặng lẽ khép cửa lại và soạn đồ vào ba lô, hên tiền mẹ cho tôi tiêu hàn tháng còn chút ít.

Đợi đến 2h sáng 2 người đó đều ngủ hết tôi mở cửa trốn đi, trong đem tối tôi không biết phải đi đâu chỉ biết cắm đầu mà chạy khỏi đó.

Phía sau cảm thấy có ai đi theo, là con gái tôi rất lo sợ vì từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên tôi đi ra khỏi nhà khuya như vầy.

Tôi nghe thấy bước chân càng nhanh tôi càng cấm đầu chạy, đến khi vấp phải cục đá té xuống thì tôi nghĩ tiêu rồi chiến này chắc gặp bọn ác ôn rồi, thì tôi nghe thấy 1 giọng nói lớn tuổi:

- Con gái, con là con nhà ai sao mà giờ này lại ở ngoài đường, buổi tối đi 1 mình rất nguy hiểm.

Ngước lên nhìn thì thấy 1 người trung niên, nét mặt hiền như ba tôi vậy, rung rung trả lời ông ấy:

- Dạ con bị người ta gạt chuẩn bị đem đi bán, con sợ quá nên bỏ trốn ạ.

Ông ấy giật mình:

- Ai mà ác như vậy? Rồi giờ con định làm thế nào? Ta là tài xế xe khách, xe đang ngừng cho mọi người ăn uống ở trạm dừng chân đằng kia, thấy con đi bộ lúc nãy khi lái qua đây nên ta chạy đến hỏi thăm con.

- Dạ con cám ơn chú nhiều lắm ạ. Xe chú đi đâu chú có thể cho con đi theo rời khỏi đây không ạ?

- Được rồi, xe của ta từ thành phố A cách đây 1 ngày đi xe, ta lái xe cho cty du lịch đến đây tham quan giờ khởi hành trở về. Để ta xin mọi người cho con quá gian đến đó, chạy khỏi đây.

- Con cám ơn chú nhiều lắm ạ… Con đội ơn chú ạ.

Tôi mừng rỡ đi theo chú, sao khi nghe chuyện của tôi đoàn tham quan ai cũng thương tình nên cho tôi đi nhờ, tôi mai mắn gặp chú chắc do ba tôi phù hộ và bảo vệ tôi:

- Ba ơi con nhớ ba nhiều lắm.

...****************...

Đến thành phố A mọi người có ý giúp đỡ tôi nhưng tôi cám ơn họ rất nhiều và không muốn làm phiền người khác nên xin phép rời đi.

Chú tài xế kêu tôi lại hỏi:

- Con có quen biết ai ở thành phố này không?

- Dạ không có.

- Vậy con định thế nào?

- Dạ con sẽ đi tìm 1 phòng trọ ở trước rồi tính tiếp ạ?

- Vậy chú có ý này, em gái chú có 1 dãy nhà trọ cho thuê, hay chú đưa con đến đó ở và chú nhờ nó giúp con, chứ ở đây con không quen ai coi chừng bị gạt.

Tôi mừng quá trời, thật đúng là như vậy ở thành phố này còn lớn hơn nơi mẹ tôi sống tôi lại không quen biết ai nên cũng sợ.

- Dạ được con cám ơn chú nhiều lắm ạ.

- Vậy đợi ta 1 chút ta đi lấy xe máy rồi chở con đi.

Tôi thật sự rất mai mắn khi được chú giúp đỡ, chú chở tôi đến nhà trọ mà em gái chú đang cho thuê, bà ấy nhìn rất hiền từ.

Nhà bà ở phía trước mặt tiền có mở 1 quán ăn nhỏ, phía sau là dãy nhà trọ bà cho thuê, có học sinh, sinh viên, có người công nhân và có cả những gia đình nhỏ đi làm thêm mướn ở nữa.

Bà chủ nói:

- Phòng này sát bên cạnh nhà cô luôn có gì con cứ lên nói cô giúp nha! Anh của cô có nói về hoàn cảnh của con nên cô thương quá, con cứ ở đây đến khi nào cũng được, cô không lấy tiền trọ đâu.

- Con cám ơn cô ạ, nhưng tiền con cũng trả cô cứ ghi lại đi con tìm được việc làm sẽ trả tiền cho cô ạ. Cô và chú giúp đỡ con như vậy con mang ơn lắm rồi ạ.

- Ơn nghĩ gì con ơi, con cũng cở tuổi con gái cô nên cô thương mà.

- Dạ con cám ơn cô ạ

TruyenHD

TruyenHD