Edit: Yangmimi912Nghe Từ Tri Diêu nói như vậy, tim Lục Sênh thịch một cái. Sau đó cô lại cảm thấy mình nghĩ nhiều, có lẽ Từ Tri Diêu cũng không ý thức được lời nói của mình có điểm ái muội.
Nghĩ đến đây, cô lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.
Lục Sênh nói với Từ Tri Diêu, "Cậu nghĩ như vậy không đúng. Huấn luyện viên Nam nói, mỗi người trên thế giới này đều cô độc, không ai có thể ở bên cạnh ai cả đời. Nhưng mà Từ Tri Diêu, lựa chọn bây giờ của cậu lại liên quan đến cả cuộc đời của cậu. Đây là nhân sinh của cậu. Nếu lần này cậu có thể đoạt giải, về sau cậu sẽ gia nhập đội tuyển quốc gia, cậu cũng sẽ được đại học rất tốt nhìn trúng mà tuyển thẳng. Cậu có biết không, mỗi một học sinh khi còn nhỏ đều mộng tưởng về Thanh Hoa Bắc Đại, được rôi...tôi cũng có. Nhưng những người khác đều là nằm mơ, còn cậu cố gắng một chút là có thể thực hiện được. Vậy tại sao cậu không nỗ lực thêm chút nữa? Đừng làm lãng phí tài năng. Cậu không phải rất chán ghét huấn luyện sao? Chờ cậu lên đại học thì sẽ không bao giờ phải huấn luyện nữa!"
Cô nói một hơi dài như thế, cùng với bộ dáng ông cụ non kia làm Từ Tri Diêu nhìn đến phát ngốc, mắt thẳng tắp mà nhìn, trái tim nhỏ thình thịch đập cuồng loạn.Trong đầu cậu xuất hiện một ý nghĩ: Sư muội thật là đẹp mắt...
Lục Sênh bị cậu nhìn chằm chằm đến ngượng "Khụ, tôi là vì tốt cho cậu."
Từ Tri Diêu chống cằm suy nghĩ, "Vậy tôi sẽ thi. Nhưng mà có thể vào đội tuyển quốc gia hay không thì không nhất định đâu."
"Đúng vậy, cậu bận tâm làm gì. Trước tiên chiếm lấy cơ hội đã, còn chuyện sau đó hãy nói."
Cứ như vậy, Từ Tri Diêu đi thi. Khi cậu vào thi đã khiến cho thầy giám thị chú ý.
Kỳ thực, Từ Tri Diêu không biết là đâu chỉ có một mình thầy giám thị. Học sinh này đã khiến cho tất cả mọi người chú ý.
Nguyên nhân rất đơn giản, dự thi có hơn hai trăm học sinh, hầu hết đều đến từ các trường cao trung trọng điểm, sở dĩ nói "hầu hết" vì có Từ Tri Diêu là ngoại lệ.
Thụ Thanh tam trung là cái tiêu chuẩn gì đây? Người nào trong lòng cũng sáng như gương.
Cho nên Từ Tri Diêu chính là một con dê trà trộn vào trong một đám cừu, muốn cho người khác không chú ý cũng khó.
Con dê đầu đàn này còn nộp bài thi sớm...
Liên tiếp hai ngày...
Phải biết rằng, kì thi Olympic toán học của Trung Quốc so với Olympic quốc tế còn khó hơn một chút. Rất nhiều nhà toán học đều làm không ra. Từ Tri Diêu này còn dám nộp trước bài thi, lá gan cũng thật lớn.
Thầy giám thị tò mò nhìn bài thi của cậu, hừm, xem không hiểu #-_-
Lục Sênh biết Từ Tri Diêu nộp bài thi sớm thì rất lo lắng: "Tại sao lại nộp bài thi đầu tiên? Cậu có phải là không làm bài không?"
Trong nhận thức của cô, Từ Tri Diêu nộp bài thi sớm đồng nghĩ với không làm.
Từ Tri Diêu nhún vai, "Không phải đâu, tôi làm xong rồi."
"Làm xong rồi tại sao không kiểm tra một chút?"
"Không có thời gian, tôi còn muốn huấn luyện."
"...."
Thật sự rất giả, Lục Sênh khó mà tin được. Cô nào biết, Từ Tri Diêu nghiêm túc. Tuy rằng cậu xác thực mình sợ khổ sợ mệt, nhưng đại khái cậu chính là muốn cáo biệt kiếp sống tennis. Về sau sẽ không còn phải luyện tập đi luyện tập lại một cách buồn tẻ nữa, sẽ không có nam chinh bắc chiến thi đấu tennis nữa, sẽ không thể cùng đồng đội huấn luyện.
Càng sẽ không thể cùng Lục Sênh sớm chiều bên nhau.
Tất cả những thứ trước mắt này hết thảy đều sẽ qua đi, dần dần biến mất cho đến khi nó chỉ còn là trí nhớ mà cậu lại chỉ có thể hồi tưởng. Cho nên thêm một chút thời gian sẽ thêm một chút hồi ức.
Một tháng này chín lần khảo xét lại, cuộc thi Olympic Toán học Trung Quốc cuối cùng cũng công bố thành tích, đồng thời cử hành trao giải. Con Dê đầu đàn Từ Tri Diêu thuận lợi chen vào đội tuyển quốc gia gồm 30 người.
Từ Tri Diêu không tham gia lễ trao giải, lúc này cậu còn rất bình tĩnh mà ở đây huấn luyện. Lục Sênh hoài nghi đầu óc cậu có vấn đề.
Thầy Khang giúp cậu nhận thưởng, sau đó ông ấy hưng phấn gọi điện thoại cho Từ Tri Diêu hỏi cậu muốn vào Thanh Hoa hay Bắc Đại.
Từ Tri Diêu đang cùng Lục Sênh ăn cơm trưa, cậu một tay cầm điện thoại, một tay gắp thịt bò cà chua cho vào miệng. Nghe thấy thầy Khang hỏi như vậy, cậu ngẩng đầu hỏi Lục Sênh một câu: "Lục Sênh, cậu thích Thanh Hoa hay Bắc Đại?". Lục Sênh không nghĩ nhiều, "Bắc Đại."
"Ừ," Từ Tri Diêu gật đầu nói với thầy Khang, "Bắc Đại."
***
Từ Tri Diêu thi Olympic toán học đạt giải, tiến vào đội tuyển quốc gia, còn trúng tuyển vào Bắc Đại, tin tức này nhanh chóng lan truyền trong tỉnh đội. Một vận động viên bởi vì học toán rất tốt mà trúng tuyển một trong hai đại học top đầu cả nước, tin tức như thế bây giờ nghe thấy đúng là rợn cả người. Từ đó không còn ai dám nói Từ Tri Diêu làm đề toán bởi vì tán gái nữa. Mặt hàng này quả là không bình thường, giống như trong một đám cừu lại thấy một cái đầu dê lấp lánh vậy.
Mọi người đều biết cậu muốn đi, nắm lấy cành cây bay cao hơn, rời đi chỉ là vấn đề thời gian.
Đinh Tiểu Tiểu có một chút ưu thương. Cô hỏi Từ Tri Diêu: "Diêu Diêu cậu thật sự quyết định buông tha cho tennis sao?"
Từ Tri Diêu không trả lời.
Đinh Tiểu Tiểu: "Vì sao lại từ bỏ? Cậu không phải muốn ở bên cạnh Lục Sênh sao?"
Từ Tri Diêu ngoài ý muốn nhìn Đinh Tiểu Tiểu một cái.
Ngón trỏ Đinh Tiểu Tiểu gãi gãi cằm, nhướn mày nói, "Đừng nhìn tôi như vậy, cậu thích Sênh Sênh, cậu cho là tôi không biết sao?"
Bị vạch trần tâm sự, Từ Tri Diêu tuy có chút ít ngoài ý muốn, nhưng vẫn tỏ ra lạnh nhạt. Cậu kỳ quái nói, "Làm sao chị biết?"
Đinh Tiểu Tiểu liếc mắt, "Bởi vì tôi không mù."
Từ Tri Diêu thở dài, "Chị cũng đã nhìn ra, cô ấy lại không biết."
"Người trong cuộc u mê quá, " Đinh Tiểu Tiểu chẳng hề để ý, tiếp tục nhắc lại đề tài vừa nãy, "Nói cậu đi, vì sao đột nhiên không chơi Tennis nữa?"
Từ Tri Diêu cười cười, "Nếu như chị thích một người, chị sẽ cố gắng để bản thân mình tốt hơn."
Đinh Tiểu Tiểu không cho là đúng, "Đánh tennis không thể làm cho mình trở thành người tốt hơn sao?"
Từ Tri Diêu trầm mặc.
Đinh Tiểu Tiểu liền có chút thổn thức, chắc là, trong lòng cậu đã có đáp án rồi?
Thẳng thắn mà nói, Diêu Diêu thực sự không thích hợp làm vận động viên...
***
Mặc dù mọi người đều biết Từ Tri Diêu sẽ phải lên đại học, nhưng cậu vẫn huấn luyện như cũ cho đến lúc nghỉ hẳn. Lục Sênh bị Nam Phong đón về, vẫn như năm ngoái, hai người dạo phố mua đồ tết, trên đường đi tất cả mọi thứ đều bình thường, kết quả buổi chiều lúc về đến nhà, trở lại cái phòng khách, thấy nó giống như một chút cũng không thay đổi, tại nơi này năm ngoái cô đã thổ lộ với Nam Phong, Lục Sênh đột nhiên có chút câu nệ.
Nam Phong cũng không được tự nhiên, đem theo một đống đồ ăn đi vào phòng bếp, cất giọng hỏi: "Em muốn ăn gì?"
"Em không muốn ăn lẩu."
"Được, vậy ăn cái gì đây?"
"Anh làm lẩu."
Lục Sênh: "..."
Nam Phong quay đầu lại nhìn cô một cái, thấy cô bĩu môi, giống như là đang làm nũng hoặc là đang tức giận, hai con mắt trong suốt ướŧ áŧ, Lục Sênh nhìn qua. Hắn cười, ấm giọng nói, "Trêu em thôi."
Lục Sênh cũng cười, cùng đi qua nói, "Nam huấn luyện viên, em cảm giác mình lại cao hơn."
"Anh cũng cảm thấy em lại cao hơn một chút, tự mình đi đo đi."
"Vâng."
Dụng cụ đo chiều cao thể trọng gắn ngay bên tường trong phòng khách, thứ này không phải cho Nam Phong dùng, nó tất nhiên là chuẩn bị cho Lục Sênh. Lục Sênh tới đo, 173.2 cm.
Bốn bỏ năm lên là 1m73, cô hiện tại chênh lệch chiều cao 15cm so với Nam Phong, đúng là hoàn mĩ.
Hai người họ nếu không trở thành tình lữ ( bạn tình, người yêu) thì thật có lỗi với chiều cao này. Tâm tình Lục Sênh rất tốt, chạy vào phòng bếp, báo cáo chiều cao của mình cho Nam Phong, ừm, cân nặng chắc là không cần phải báo cáo.
→_ →
Nam Phong cũng rất cao hứng. Vóc dáng cao một chút, ở trong trường thi đấu còn có cái đảm bảo.
Nam Phong đêm nay tự mình xuống bếp làm cơm tất niên. Đây cũng là lần đầu tiên kể từ lúc sinh ra đến nay anh tự mình xuống bếp ( Làm nồi lẩu không tính), xem như là tích lũy một dạng kinh nghiệm. Anh trước đây đọc không ít sách nấu nướng, còn luyện tập phân biệt các loại gia vị.
Hai người làm theo trên mạng, download sách dạy nấu ăn mà làm theo cho ra bốn món mặn một món canh.
Vì bốn món này, đầu anh bây giờ đầy mồ hôi, quả thực rất không dễ dàng!
Bốn món mặn một món canh cũng chỉ có hai món ăn được. Hai món còn lại ăn không ngon, hương vị cũng không tệ, chỉ là quá mặn.
Nam Phong nhanh trí cho vào nồi canh một ít nước ấm, kết quả cả nồi nước hương vị hoàn toàn thay đổi. Lục sênh nếm nếm, nói một câu "Thật giống nước cọ nồi."
Không giải thích được, cũng không biết vấn đề ở chỗ nào. Nồi canh này đành phải bỏ, anh lại hì hục nấu một lần nữa.
Vừa rồi ở siêu thị mua thức ăn nấu sẵn thì đã tốt, có đủ món, bây giờ cũng không cần phải nấu. Nếu không lão nhân gia anh cũng không cần ở phòng bếp mừng năm mới...
Lúc ăn cơm tối, Lục Sênh nhất định muốn nếm thử rượu cocktail vừa mua ở siêu thị. Cái bình rượu cocktail kia nhìn rất đẹp mắt, cô lấy không ít, Nam Phong còn tưởng cô mua cho anh, bây giờ nhìn lại, được rồi anh tự mình đa tình. -_-#
Nam Phong không muốn cho Lục Sênh uống rượu, nhưng vì Lục Sênh quấn chặt nhất định muốn nếm thử, còn mở to mắt chu môi bán manh, anh liền chống đỡ không nổi, bỏ qua nguyên tắc, cho phép cô uống một chút.
Cũng may rượu cocktail độ cũng không cao.
Nào biết Lục Sênh đã uống liền không dừng được, Nam Phong vừa không chú ý đến cô, cô đã uống hết một chai. Muốn ngăn đã không còn kịp, cũng không thể làm cho cô phun ra...
Kết quả hàng này còn rất dũng cảm, uống xong một chai lại cầm một chai nữa.
Nam Phong đoạt lấy rượu trong tay cô "Lục Sênh, đừng uống."
Cô híp mắt, cười đến ngốc, "Cho em sao, em muốn uống rượu."
Cũng được đấy chứ, say rồi...
Nam Phong tự nhiên sẽ không cho cô uống rượu nữa, anh đem bình nước suối đưa cho cô, "Uống cái này đi, rượu nước hai, uống, một ngụm nữa."
Lục Sênh giống như đồ ngốc, nghe lời nâng bình nước uống ừng ực.
Cô buông cái bình ra, nấc một cái, nói, "Rượu này uống không được."
"Sao lại uống không được?"
"Không có mùi vị."
Nam Phong cười không ngừng, nhìn thấy má cô phiếm hồng liền véo một cái. Anh nói, "Ừ, vậy anh lấy cho em rượu độ cao hơn. Rượu Vodka, người Nga uống, có muốn không?"
"Được, nhanh lên một chút."
Nam Phong đứng dậy, đem rượu cocktail giấu đi, sau đó làm một chén nước mật ong cho cô, một bên thuận miệng nói hươu nói vượn: "Rượu Vodka chính tông, ủ hai năm, em từ từ uống, đừng uống một hơi sẽ khó chịu."
Lục Sênh còn cảm thấy anh nói rất có đạo lý, dùng sức gật đầu, "Không thể một ngụm uống hết, uống một ngụm lãng phí!"
"Ngoan lắm." Nam Phong che miệng xoay đầu đi, bả vai run rẩy kịch liệt. Không được, anh muốn cười ra tiếng...
Lục Sênh đã uống vài ngụm nước mật ong, ngọt, hương vị ngọt ngào lại ấm áp chảy xuống cổ họng, cô hé mắt, thở dài nói: "Thì ra rượu Vodka uống ngon như vậy à!"
Cảm thán xong, vừa ngẩng đầu, vừa vặn chứng kiến Nam Phong nhìn cô cười. Anh cười đến rất sáng lạn, mày cong cong, hàm trăng trắng tinh chỉnh tề lộ ra, như một hàng vỏ sò nhỏ sáng chói.
Lục Sênh vì vậy cười ngốc. Vừa cười vừa nói, "Anh thật là đẹp mắt."
"Khụ." Nam Phong có chút ngượng ngùng, cúi đầu gắp cho cô miếng thức ăn, "Ăn một chút đi, uống rượu nhiều phải có đồ lấp dạ dày."
Lục Sênh lại không cầm đũa. Cô thả "Rượu Vodka" trong tay ra, đứng dậy dịch dịch một chút, trực tiếp ngồi trên ghế sofa bên cạnh anh.
Một thân mùi rượu, trong đó còn thoáng nhè nhẹ mùi thơm của hoa hòe và mật ong, đột nhiên ập đến gần, Nam Phong phản xạ có điều kiện đỡ bả vai của cô, hỏi, "Làm sao vậy?"
"Ha ha ha ha" Lục Sênh một bên ngây ngô cười, một bên chui vào trong ngực của anh.
Nam Phong không rõ chuyện gì, vuốt ve mái tóc của cô, "Lục Sênh?"
Lục Sênh sớm đã không còn tỉnh táo, cô cảm thấy dùng cái tư thế này ôm anh có chút quá sức, trực tiếp dứt khoát giạng chân ở trên đùi của anh, đối mặt với anh.
Nam Phong muốn đẩy cô ra, lại sợ cô ngã, anh chỉ dùng một tay ôm lấy eo của cô, tay còn lại không biết nên để chỗ nào. Cơ thể con gái so với đàn ông trời sinh luôn mềm mại hơn nhiều, Lục Sênh còn không ngừng chui vào trong lòng anh, thân thể của cô hừng hực mà mềm mại, dán chặt lấy anh, kí©h thí©ɧ trái tim của anh cuồng loạn,tốc độ lưu thông máu cũng nhanh hơn.
Cảm giác cả người giống như là thiêu trong ngọn lửa, nhiệt liệt, vô cùng lo lắng, hừng hực khát vọng.
Anh đỡ cô, cố hết sức hỏi, "Em muốn làm cái gì?"
Sau khi nói ra lời này, anh cảm thấy mình quá hèn hạ. Anh đặt câu hỏi, cảm giác giống như hướng dẫn cô, dụ dỗ cô? Dụ dỗ một cô gái đang say rượu?
Lục Sênh lại không ý thức được nhiều như vậy, cô ôm cổ anh, khuôn mặt dán vào mặt của anh, thân mật cọ cọ. Khuôn mặt của cô bóng loáng nhẵn nhụi lại mười phần đàn hồi, đều là collagen, Nam Phong đè ngọn lửa nhỏ trong lòng xuống, ngửa đầu ra sau trốn cô, "Lục Sênh, đừng làm rộn."
Lục Sênh lại chấp nhất cọ cọ mặt anh. Cô ngây thơ không nghĩ là anh sẽ vì mình mà kích lửa, đột nhiên được ở trong lòng anh cô cũng chỉ thân mật cọ cọ mặt.
Nam Phong ngay lúc này đã tỉnh táo lại, anh nghĩ đẩy cô ra, cô lại cố chấp dính trên người anh.
"Em rất yêu mến anh nha, " Lục Sênh ôm anh, nói từng chữ mơ hồ, "Anh như thế nào lại không thích em!"
"Lục Sênh, kỳ thật anh..."
Lục Sênh không để ý tới lời anh nói, tự quyết định, "Em làm như thế nào mới có thể để cho anh thích em."
Cô đột nhiên thổ lộ, làm ngực anh một mảnh nóng hổi. Anh vuốt tóc cô, ôn nhu nói, "Lục Sênh, chờ một thời gian nữa, chờ em lớn thêm một chút có được không? Em bây giờ còn nhỏ."
"Ừm", Lục Sênh mím môi cười, "Vậy anh cho em nước nha, không tưới nước cho em làm sao mà lớn lên được! "
Nam Phong: "..."
Một câu nói khi say làm cho Nam Phong không hiểu sao lại đỏ mặt.
Anh cảm thấy, đối với cô mà nói, "Giở trò lưu manh", thực đúng là kỹ năng thiên phú.