Chương 47: Lục Sênh thổ lộ

Edit: Yangmimi912

Ngày hôm sau, Lục Sênh thức giấc rất đúng giờ. Quán tính của đồng hồ sinh học quả nhiên chính xác.

Cô rời phòng ngủ, nghe thấy phòng bếp có tiếng động. Khi cô bước vào, Nam Phong đã thức dậy, đang ở trong bếp nấu sủi cảo.

"Ăn sủi cảo", vẫn là phương thức người dân phương Bắc ăn mừng ngày lễ cuối cùng. Trong tình trạng ngày tết thức ăn dư thừa thế này thì bánh sủi cảo trở nên quý hiếm. Cho nên ngày hôm nay nhà nhà đều đóng cửa ăn sủi cảo. Bây giờ "Đời sống vật chất phong phú, đời sống tinh thần tăng cao", việc ăn sủi cảo không còn hấp dẫn, có chăng cũng chỉ thoái hóa thành vẻn vẹn một truyền thống được lưu lại.

Truyền thống đó là sáng sớm đầu năm ngày mồng một phải thức dậy sớm ăn sủi cảo.

Lục Sênh đỡ khung cửa, dụi dụi con mắt, nhìn Nam Phong xé ra một túi sủi cảo đông lạnh cho vào nồi nước sôi. Nước sôi văng lên cao, may mà anh mang bao tay bằng nhựa nên không bị phỏng.

Bóng lưng của anh làm cho cô cảm thấy hết sức ẫm áp. Lục Sênh đi tới, ghé vào cái nồi bên cạnh Nam Phong hít hít mũi. Nam Phong nghiêng đầu, chỉ nhìn cô một cái, anh lập tức dời đi ánh mắt. Anh đậy nắp nồi, nói: "Dậy rồi?".

"Ừ, nhân bánh gì?", sau khi đậy vung, Lục Sênh không còn ngửi thấy mùi thơm.

"Trứng gà rau hẹ".

"Em không muốn ăn nhân trứng gà rau hẹ".

"Phải không?", Nam Phong kì lạ liếc nhìn cô, "Em không phải là luôn thích ăn sủi cảo nhân trứng gà rau hẹ sao?".

"Ách...Em phát hiện bây giờ mình không còn thích nữa". Ai lại muốn cùng người mình thích ăn sủi cảo nhân rau hẹ trứng gà? Lỡ như muốn hôn môi...Lục Sênh đang nghĩ nhiều hơn nữa...

Nam Phong nghĩ thầm, sở thích của trẻ vị thành niên có lẽ rất dễ thay đổi.

Anh mở tủ lạnh nhìn một lượt, nói: "Ăn nhân rau hoặc..."

"Không muốn ăn", lần này thực sự không muốn ăn, cô hỏi: "Không có nhân thịt sao?".

Nam Phong lắc đầu, "Có, nhưng bữa sủi cào này nhân bánh không thể ăn mặn".

"Vì sao?".

Tại sao vậy chứ? Anh cũng không biết rõ. Đây chính là truyền thống, không cần phải giải thích nhiều. Dù sao thì thức dậy vào buổi sớm tinh mơ để ăn sủi cảo việc này cũng có chút bệnh xà tinh.

Nam Phong bịa đại một lí do nơi với Lục Sênh: "Bởi vì ăn bánh sủi cảo nhân mặn sẽ trở thành tên khốn kiếp".

"Huấn luyện viên Nam, anh tốt nghiệp khoa triết học, làm sao có thể mê tín như vậy?".

Lục Sênh vì muốn ăn thịt liền phản bác. Đúng thế, tiểu nha đầu vì muốn ăn thịt mà tìm lí do rất có lí. Nam Phong từ trong tủ lạnh nhanh chóng lấy ra một túi sủi cảo đông lạnh nhân thịt heo cần tây, giỏ giọng lẩm bẩm "Anh chính là nợ em".

"Anh nói cái gì?".

"Không có gì....thịt heo rau cần được không?".

"Được!".

Ăn xong sủi cảo, Nam Phong cho Lục Sênh một cái bao lì xì, "Tiền mừng tuổi năm nay".

Lục Sênh không nhận "Em lớn rồi, không muốn lấy tiền mừng tuổi".

Nam Phong nói: "Em cho rằng mình lớn bao nhiêu? Dựa theo pháp luật quy định, em vẫn chưa hoàn toàn có năng lực thực hiện hành vi dân sự".

Lục Sênh bất đắc dĩ nhận lấy. Bao lì xì thật dày, cô mở ra nhìn, hai mắt không động đậy, "Sao lại nhiều như thế này?".

Nam Phong nghĩ thầm, cô không ở bên cạnh anh, mua cái gì mà chẳng cần dùng đến tiền? Cô tham gia trận đấu hơn phân nửa lại không được chi trả. Tóm lại nhiều việc như thế có tiền chỉ có lợi mà không có hại. Lục Sênh rất biết chừng mực, sẽ không tiêu tiền bậy bạ.

Tất nhiên, những nguyên nhân này anh sẽ không nói với cô, chỉ cười nói: "Chừng này đâu được gọi là nhiều tiền?".

"Em biết, huấn luyện viên Nam anh phát tài!".

"Nhờ lời lành của em".

Hai người ăn qua một chút điểm tâm liền ra ngoài đi dạo hội chùa. Trên đường đi, Lục Sênh gọi vài cuộc điện thoại chúc tết. Người cuối cùng được cô gọi điện chúc tết là Từ Tri Diêu. Cậu ta hỏi Lục Sênh ngày mai có thể tới nhà huấn luyện viên Nam chúc tết không?

Lục Sênh che điện thoại hỏi Nam Phong: "Ngày mai Từ Tri Diêu muốn tới nhà anh chúc tết, anh có rảnh không?".

Anh gật đầu, nhưng trong lòng nghĩ cậu ta là muốn chúc tết anh hay muốn gặp Lục Sênh?

Hội chợ chùa năm nào cũng đều được tổ chức. Phương thức tổ chức mỗi năm đều không có gì khác biệt nhưng mọi người thích chính là bầu không khí náo nhiệt. Hai người ở bên ngoài đi chơi một ngày, ăn xong cơm tối mới về nhà.

Sau khi trở về, Nam Phong ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, xem ti vi, Lục Sênh lại muốn nằm chết dí trên đùi anh, bị anh nghiêm túc cự tuyệt. Anh đi đến sô pha đơn ngồi một mình.

Lục Sênh cảm thấy mình hơi thất bại, trên mặt còn phải làm bộ hết sức trấn định, tuyệt đối không chột dạ. Lục Sênh ngồi trên sofa cắn hạt dưa. Ăn được một lát, cô đột nhiên nghĩ ra một chuyện, nói: "Cái kia, huyễn luyện viên Nam, hình như có một việc quên nói với anh..."

"Hả?" Nam Phong thấy vẻ mặt cô chột dạ mang sự cầu xin tha thứ, không biết là đã gây ra họa gì.

"Tối ngày hôm qua..."

"Khụ."

Lục Sênh không phát giác anh không được tự nhiên. Cô sờ sờ mũi, nhỏ giọng nói: "Tối ngày hôm qua Trịnh Gia Nhuế gọi điện thoại cho anh. Anh không có ở đây nên em giúp anh nhận nhưng cô ấy cũng không nói chuyện gì. Sau đó em lại ngủ thϊếp đi nên quên mất".

Hóa ra là thế này. Nam Phong vô thức thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi Nam Phong cùng Trịnh Gia Nhuế ngả bài cũng không tiếp tục liên lạc. Anh cảm thấy tối hôm qua cô ấy gọi cho anh có lẽ là để chúc tết. Hai người đều đã là người trưởng thành, cũng không đến mức vì không thể làʍ t̠ìиɦ nhân liền không qua lại với nhau đi? Năm mới đυ.ng chạm ân cần hỏi thăm ân một chút cũng tốt.

Anh muốn gọi lại cho Trịnh Gia Nhuế nhưng lại không biết nói gì với cô. Suy nghĩ một chút, anh gõ một tin nhắn.

Tết ta vui vẻ!

Nội dung tin nhắn chỉ vẻn vẹn có bốn chữ, lại còn thêm một dấu chấm than, nhìn thế nào cũng giống tin nhắn gửi cho một nhóm. Không thành vấn đề, Trịnh Gia Nhuế cũng không cần nhắn lại.

Không nhắn lại thì không nhắn lại. Hai người họ không vạch mặt nhau bởi vì đối phương đủ bình tĩnh, cho đến bây giờ mỗi quan hệ giữa họ cũng không có tiến triển thêm.

Từ khi Nam Phong cầm điện thoại, tim Lục Sênh lặng lẽ nhảy lên một cái. Cô sợ Nam Phong nghe được Trịnh Gia Nhuế cáo trạng sau đó mắng cô. Cô càng sợ hơn là nghe được cái gì buồn nôn, ừm, là kiểu buồn nôn của mấy người yêu nhau.

Nhìn anh sau khi gửi tin nhắn lại tiếp tục lạnh nhạt ngồi xem ti vi, Lục Sênh thử thăm dò, hỏi: "Sao anh không gọi cho cô ấy?".

Nam Phong liếc xéo cô, như cười như không nói: "Ừ, vậy bây giờ anh gọi cho cô ấy". Nói xong lại cầm điện thoại.

"Không được phép gọi, em muốn chơi game!". Lục Sênh lập tức đoạt lấy điện thoại của anh.

Nam Phong hừ một tiếng, giọng mũi trong đó mang theo một sự sung sướиɠ không rõ ràng.

Lục Sênh chơi điện thoại một lát, sau đó lị cắn hạt dưa. Cô nói: "Huấn luyện viên Nam, anh đưa tay qua đây".

"Làm gì?".

"Mượn dùng một lát".

Cô cầm lấy tay anh, bàn tay thiếu nữ mềm mại hơn của đàn ông rất nhiều. Tay của anh bị hai cái tay nhỏ bé của cô nâng lên. Một cái chạm nhẹ, giống như lông vũ. Xúc cảm tuyệt vời này lại làm cho con người ta thập phần chột dạ. Anh muốn rút tay về, lại bị cô cưỡng chế ấn trên bàn trà, lòng bàn tay anh hướng lên, "Đừng động!".

Da mu bàn tay tiếp xúc với bàn trà, hơi lạnh. Anh tỉnh táo, không nhúc nhích.

Sau đó, Lục Sênh tiếp tục tách hạt dưa. Tách được hạt nào đều đặt trong lòng bàn tay anh. Nam Phong giờ mới hiểu được cô mượn bàn tay anh để làm đồ chứa, anh cũng liền mặc kệ cô, tùy tiện để cô chơi.

Lục Sênh vừa tách hạt dưa trong lòng vừa đếm, đếm đến hạt thứ chín mươi chín, cô dừng lại, đem bàn tay anh đẩy về, "Này, ăn đi".

"Cho anh?".

Nam Phong hơi kinh ngạc, cũng có chút cảm động. Hóa ra là cho anh à?

"Anh mau ăn!" Lục Sênh khom người, cánh tay chống trên đầu gối, hai tay chống cằm cười nhìn anh.

Nam Phong hạnh phúc ăn hạt dưa Lục Sênh hiếu kính. Kì thật hạt dưa không phải trọng điểm mà trọng điểm là tâm ý của cô. Ăn được mấy hạt, anh nghe Lục Sênh nói:

"Anh đã ăn hạt dưa của em bây giờ chính là người của em".

"Khụ khụ...", anh cả kinh, hạt dưa mắc kẹt trong cổ họng.

Lục Sênh ngây thơ nhìn anh, đáy mắt trong suốt sạch sẽ, phảng phất một chút ái muội, một chút tạp chất cũng không có.

Nhất định là anh nghĩ nhiều. Nam Phong nghĩ vậy, cầm ly nước uống một ngụm, cố giả bộ trấn định. Sau khi đặt ly nước xuống, anh nói: "Lục Sênh, không nên nói lung tung".

Lục Sênh cười không đáp, thân thể nghiêng về một bên dựa trên ghế sofa, một tay chống mặt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ti vi: "Em chỉ đùa một chút thôi, a ha ha".

"Đùa cũng không được nói".

"Ồ, được rồi".

Mặc dù con mắt Lục Sênh nhìn chằm vào màn hình ti vi nhưng thực tế tâm tình không biết bay đi đâu. Làm sao bây giờ, anh rốt cuộc là thích cô hay không thích? Thật rối rắm! Nếu như anh không thích cô thì cô phải làm như thế nào để làm anh thích mình?! Nếu như anh thích cô, vì sao còn không thừa nhận đi? Bầu không khí tốt như vậy mau thổ lộ, mau thổ lộ đi!!!

Tâm tình Lục Sênh gấp gáp, hai tay nắm chặt nhìn Nam Phong. Cô gấp gáp không phải vì ham muốn tìm kiếm sự bất mãn, vì sự xuất hiện của Trịnh Gia Nhuế làm cho cô nhìn rõ thực tế, cảm nhận được nguy cơ.

Nam huấn luyện viên anh tuấn đẹp trai tiền nhiều lại ôn nhu, là nam nhân cực phẩm. Anh cũng không chịu nổi cô đơn. Vậy nên bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị người ta dụ dỗ.

Nếu như cô không biết nắm chắc thời cơ thì anh sẽ trở thành miếng thịt trong chén người khác... o (╥﹏╥)o

Chẳng lẽ là muốn cô thổ lộ trước sao? Ai nha ngượng quá đi, cô làm sao có thể mở miệng đây?

Suốt cả đêm Lục Sênh rối rắm không biết làm sao để quan hệ giữa cô và Nam Phong có một bước nhảy vọt về chất. Cuối cùng không nghĩ nữa, lúc đi ngủ lại thϊếp đi trên sofa.

Trong lúc ngủ lại mơ thấy cô và Nam Phong phát triển thần tốc, Lục Sênh cười đến mức nước miếng trong miệng tràn ra ngoài.

Nam Phong chứng kiến Lục Sênh chảy nước miếng, bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy rút khăn giấy lau giúp cô. Sau đó anh nhẹ nhàng đẩy bả vai Lục Sênh thấp giọng đánh thức cô.

Hôm nay anh tuyệt đối sẽ không ôm cô vào phòng ngủ.

Lục Sênh mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt Nam Phong liền ngốc nghếch cười rộ lên.

Nam Phong: "..." Đồ ngốc này!

"Lục Sênh, dậy đi về phòng ngủ", anh vừa nói vừa đỡ cô dậy.

Lục Sênh mặc dù ngồi dậy, đại não còn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Vẫn còn dư vị trong mộng đẹp. Chứng kiến Nam Phong đến gần, cô híp mắt, ngửa đầu, "Bẹp", ở trên mặt anh hôn một cái.

Nam Phong: "..."

Lục Sênh: "..."

Bốn mắt nhìn nhau, thật lâu không nói gì.

Lục Sênh giống như bị một chậu nước lạnh dội xuống, lúc này hoàn toàn tỉnh táo. Cô phải làm sao bây giờ? Làm sao cô có thể hôn anh! Cô là đồ cầm thú aaa!

Đối mặt thật lâu, Nam Phong phản ứng trước. Anh buông bả vai cô, nâng người lên, ánh mắt chậm rãi dời đi, nhìn lên bàn trà, trên đó còn một ít hạt dưa còn sót lại.

"Huấn luyện viên Nam", Lục Sênh có chút khẩn trương, thanh âm khẽ phát ra run run. Cô nghĩ thầm, nếu không thì liền nói thẳng đi, cùng lắm là bị cự tuyệt! Cô mấp máy miệng, nhìn thẳng vào mắt Nam Phong, nâng giọng lên một chút: "Huấn luyện viên Nam, em--".

Nam Phong ngắt lời cô, anh khẽ cười, bộ dáng cười nhàn nhạt: "Là hôn chúc ngủ ngon sao? Ừm, ngủ ngon".

Lục Sênh đang noi tới đột nhiên bị ngắt lời. Đột nhiên cô thấy hơi khó chịu. Cô nơm nớp lo sợ, anh né tránh, cô đập nồi dìm thuyền, anh lại thái bình giả tạo.

Cô sẽ không để anh như ý nguyện!

Vì vậy cô cắn môi, nhìn thẳng vào mắt anh, "Không phải là hôn chúc ngủ ngon."

Nam Phong có chút bất đắc dĩ, "Lục Sênh..."

"Nam Phong, em thích anh."

Nam Phong đã sớm có suy đoán, bất quá anh lại lẩn tránh hết lần này đến lần khác. Nhưng lần này cô đem từ thích nói ra trắng trợn như vậy, nói ra sạch sẽ gọn gàng không một chút mơ hồ làm cho anh không thể có cơ hội mà lẩn tránh cũng không có ý để xuyên tạc. Anh há miệng, sự nhiệt tình thẳng thắn của cô giống như ngọn lửa sáng rực và ấm áp. Anh đột nhiên không biết phải làm gì.

Anh không nói lời nào, Lục Sênh ở bên cạnh ủy khuất: "Không phải lúc này anh nên nói "Anh cũng thích em" sao?".

Nam Phong hít sâu một hơi, đè xuống một số cảm xúc đang dâng lên trong đáy lòng. Anh ngồi cạnh cô, chậm rãi nói: "Lục Sênh, em còn nhỏ".

Ba chữ "em còn nhỏ" đánh mạnh vào lòng cô. Lục Sênh tức giận nói: "Em không còn nhỏ! Em ở tuổi này trong thời cổ đại đã là mẹ của một đứa trẻ rồi đó!".

"Nhưng hiện tại không phải thời cổ đại, hiện tại là xã hội văn minh. Em mới 17 tuổi, còn rất nhiều điều phải làm, còn rất nhiều đường để đi. Em suy nghĩ quá đơn giản, em có biết cái gì gọi là thích không?".

Lục Sênh hỏi ngược lại: "Vậy anh nói thích là cái gì?".

Nam Phong gặp phải câu hỏi khó, cười khổ lắc đầu: "Anh cũng không biết", Anh hiểu rõ rất nhiều loại tình cảm, chỉ duy nhất cái này là không hiểu.

Tại sao lại không biết! Cô nhất quyết không tha: "Anh thích em sao?".

"Anh thích em", sau khi nói câu này, anh thấy ánh mắt cô sáng lên liền bổ sung: "Nhưng không phải cái loại thích mà em nghĩ".

"Vậy cái dạng thích đó là gì?".

"Ừm...đại khái là thích giữa ba với con gái".

"À, thì ra huấn luyện viên Nam 8 tuổi đã sinh con rồi sao?". Lục Sênh cực kì thất vọng, nhịn không được mở miệng trào phúng.

Nam Phong lắc đầu nói: "Anh biết rõ những năm này em trải qua những gì. Em đem sự dựa dẫm của em đối với anh coi như thích nhưng đó không phải là thích".

Lục Sênh cúi đầu: "Dù sao thì anh cũng không thích em, đúng không?". Cô chỉ nhận ra kết quả này.

Trong trường hợp này, Nam Phong không biết phải an ủi cô như thế nào. Anh muốn sờ đầu cô nhưng vừa mới nhấc tay liền bị cô tránh đi. Lục Sênh cách anh xa một chút, lúc cô ngẩng đầu nhìn anh, anh mới phát hiện trong mắt cô tích tụ đầy nước mắt.

Cô há miệng, vừa khóc vừa nói:"Anh nếu đã không thích em thì không cần đối tốt với em như vậy! Không cần lúc nào cũng ngọt ngào, không cần xoa đầu em cũng không cần phải ôm em! Anh đối với em tốt như vậy em còn tưởng rằng anh cũng giống như em...".

Khổ sở cũng có thể truyền nhiễm. Nhìn cô khóc như thế tim anh cũng thấy đau đớn. Không phải kịch liệt nhưng triền miên không dứt làm cho anh không biết phải làm sao.

Anh sao có thể không đối tốt với cô! Ở cái thời điểm anh dễ bị tổn thương nhất, cô xông vào thế giới của anh, là chiếc cà vạt ấm áp nhất của anh. Cô ở trong lòng anh vĩnh viễn chiếm lấy một góc nhỏ ấm áp, sạch sẽ, thuần khiết nhất. Có lẽ cũng giống như một tình yêu sâu đậm, nhưng chung quy vẫn không phải tình yêu. Cho dù đối với cô anh sinh ra một chút tâm tư sắc tình cũng sẽ làm cho anh cảm thấy mình hạ lưu xấu xa.

Anh tại sao có thể!

Lục Sênh khóc, chờ đợi câu trả lời của anh nhưng cũng chỉ chờ được sự im lặng trầm mặc. Cô thấy anh thất thần, cuối cùng tuyệt vọng, cố đứng dậy tức giận nói: "Không thích thì không thích đi! Em cũng không mất miếng thịt nào!".

Cô nói xong quay người rời đi. Khi sắp đi ra khỏi phòng khách cô lại quay lại, khí thế bức người nhìn Nam Phong: "Anh không thích em thì cũng không cho anh thích Trịnh Gia Nhuế".

Cuối cùng cũng có một vấn đề anh chắc chắn trả lời được, "Ừ, anh không thích cô ấy".

Câu trả lời này cũng không làm cho cô cao hứng bao nhiêu. Cô xoay người chạy vào phòng ngủ, "ầm" một tiếng dùng sức đóng cửa lại.

Ngày hôm sau, Nam Phong rời giường sớm hoàn tất bữa sáng, sủi cảo nhân thịt bò hành tây. Khi anh nấu xong sủi cảo Lục Sênh vẫn chưa dậy. Anh thấy đồng hồ sinh học của cô giống với đồng hồ báo thức, một chút cũng không khoa học. Anh đi tới gõ cửa phòng cô, phát hiện cửa phòng khép hờ liền nhẹ nhàng đẩy vào. Trên giường trống không, chăn được gấp lại chỉnh tề.

Anh đi vào, thấy trên tủ đầu giường gián một tấm giấy nhớ "Em trở về".

Mới mồng hai đầu năm đã trở về đội, có ai về sớm như vậy đâu? Cửa chính của tỉnh đội có mở hay không cũng khó nói. Cửa hàng bên ngoài đều đóng cửa, cô một thân một mình bên ngoài nói không chừng còn không có bữa sáng để ăn.

Nam Phong không yên lòng, gọi điệm thoại cho cô.

Điện thoại vang lên hai tiếng bíp, thuê bao quý khách vừa gọi đang bận, xin gọi lại sau.

Nam Phong nhíu mày, trầm mặc nhìn ảnh nền điện thoại - Lục Sênh chu môi làm dáng. Hôm qua còn ăn sủi cảo anh làm, tiểu khốn kiếp nhanh như vậy đã treo điện thoại của anh.

Hết chương 47.

- ---------

Mấy bạn có cảm thấy tiến độ này chậm không? Mình cũng cảm thấy chậm, chương này hơn ba ngàn rưỡi chữ đó, mình còn chưa tung điều kiện phúc lợi. Thật ra thì tung ra chỉ để có thời gian và thời hạn edit chứ không cầu gì hơn. Mới đây quyết định thi đại học nên đang cật lực học tập, thời gian quá chặt khiến mình hơi không dễ thở rồi 😒. Muốn coi Produce 101 và Go Fighting 2019 mà cũng không có thời gian để coi.