Lần đầu Lục Sênh biết rõ Nam Phong là vào ba năm trước.
Hôm đó là ngày 29 tháng 3, là sinh nhật của cô. Ngày hôm đó mẹ của cô bị giáo viên gọi tới trường học nói chuyện, bởi vì phụ đạo viên mảng tâm lý trong trường cho rằng Lục Sênh mắc chứng trầm cảm. Nội dung nói chuyện cụ thể Lục Sênh không biết, cô chỉ biết là không ai nhớ rõ sinh nhật cô.
Sau khi tan học Lục Sênh không muốn về nhà, một mình đi dạo bên ngoài. Cô lãng đãng đi vào một siêu thị, nơi bán đồ điện bày rất nhiều TV, TV đang bật đài trung uowg.
Trong TV, một anh trai đang cười, cười lên rất đẹp, lượng từ từ thiếu thốn ít ỏi của cô không thể nào hình dung nổi nét đẹp ấy. Anh nói: “Chúc những bạn có sinh nhật hôm nay vui vẻ.”
Trong nháy mắt đó, Lục Sênh chỉ cảm thấy ngực ê ẩm, không biết là khổ sở hay cảm động.
Một chị hướng dẫn mua hàng đứng bên cạnh nói: “Soái ca này rất đẹp trai!”
Lục Sênh hỏi: “Chị, anh ấy là ai vậy?”
Ánh mắt chị hướng dẫn mờ mịt: “Không biết, ôi chao.”
Nam Phong khi đó còn chưa nổi tiếng ở Trung Quốc.
Về sau cô đọc báo ở sạp báo mới biết được anh là ai, mới biết được thế giới của anh. Người của thế giới ấy sống dưới ánh mặt trời, bọn họ có ước mơ, có chí tiến thủ, bọn họ trả giá bằng mồ hôi, thu hoạch bằng hi vọng, thế giới của họ nở đầy hoa tươi.
Một người, sắp rơi vào vực sâu vô cọng, trong một cơ hội nào đó, đột nhiên thấy được một cọng rơm cứu mạng.
Thật lâu sau, khi thế giới Lục Sênh cũng nở đầu hoa tươi thì cô nhìn lại con đường này, phát hiện điểm khởi đầu của cô chỉ là một chút không thể tưởng tượng nổi, là chấp niệm nhỏ bé mà cứng rắn.
Chấp niệm này không hề phức tạp, nó chỉ là một bản năng tự cứu trong lúc đứa trẻ gần như tuyệt vọng.
***
Lục Sênh ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc lớn trong chốc lát, dần dần biến thành nhỏ giọng, nước mắt ròng ròng. Chủ nhiệm Đinh nâng cô dậy hỏi: “Nam Phong là gì của em sao?”
“Anh ấy là thần tượng của em.”
Chủ nhiệm Đinh nghĩ thầm, bạn nhỏ cũng có thần tượng, nhất thời khó có thể tiếp nhận cũng là bình thường. Ông nói: “Đừng nói, không chắc chắn Nam Phong sẽ gặp chuyện không may, cậu ấy là vận động viên, tố chất sức khỏe tốt, nhất định còn sống. Em xem, hiện tại kỹ thuật chữa bệnh tốt như vậy, chỉ cần dưỡng thương thật tốt thì không lâu sau cậu ấy lại có thể hoạt động trở lại rồi.”
Lục Sênh ngửa đầu nhìn ông: “Thật sao?”
“Thật sự.”
Thật ra lời nói này, tối hôm qua chủ nhiệm Đinh đã nói qua một lần.
Lục Sênh tin tưởng, lau nước mắt, nói: “Em hi vọng anh ấy có thể nhanh tốt lên.”
“Nhất định có thể, nếu như cậu ấy hồi phục nhanh thì có thể đi đánh giải năm nay! Bây giờ em phải học tennis thật tốt, nếu biểu hiện tốt, thầy sẽ dần em đi xem trận đấu của cậu ấy.”
Đôi mắt Lục Sênh sáng rực lên: “Ừ!”
Rốt cuộc vẫn là đứa nhỏ, dỗ rất nhanh, chủ nhiệm Đinh thở dài trong lòng.
Chủ nhiệm Đinh đưa Lục Sênh đi mua đôi giày chơi bóng mới, sau đó hai người trở về trường giáo dục thể thao khu Thụ Thanh. Chủ nhiệm Đinh dẫn Lục Sênh đi thăm khắp trường một lần, mắng vài cô cậu cố chấp, nói tới mức cô bé sững sờ, cuối cùng ông đưa cô bé tới sân tennis.
Trên sân chỉ có một cậu bé cao khoảng Lục Sênh, cậu bé đang nắm vợt tennis đập cầu, trái tennis xanh không ngừng nhảy lên, giống như con chấu chấu vui vẻ.
Chủ nhiệm Đinh hỏi cậu bé: “Huấn luyện viên Lý đâu?”
“Không biết!”
Chủ nhiệm Đinh nói với Lục Sênh: “Em ở đây chờ một chút, tôi đi gọi huấn luyện viên tới.”
Lục Sênh gật gật đầu, đưa mắt nhìn chủ nhiệm Đinh rời đi.
Lúc này, cậu bé không đánh bóng nữa, một tay cậu vịn vợt tennis, cách nửa sân bóng, lớn tiếng hỏi Lục Sênh: “Cậu mới tới sao?”
Lục Sênh khẽ gật đầu một cái, nhỏ giọng “Ừ” một chút.
“Cậu tên là gì?”
“Tôi là Lục Sênh. Cậu thì sao?”
“Lục Sinh? Thật là khéo, tôi là Thủy Sinh!”
“Ôi chao!”
Cậu cầm vợt bóng bàn nghênh ngang đi tới, đi tới gần rồi hỏi: “Cậu học lớp mấy rồi hả?”
“Năm nay lớp sáu.”
“Tôi cũng vậy, cậu bao nhiêu tuổi rồi hả?”
“12.”
“Tôi 13 rồi, cậu phải gọi tôi là anh.”
Lục Sênh cúi đầu, có chừng mừng gọi cậu là ‘Anh’.
Cậu lại cười nói: “Nhưng mà cậu đã tới chỗ này học tennis thì gọi tôi ‘sư huynh’ là được, có lớn có nhỏ, hiểu không, gọi một tiếng đi.”
Lục Sênh nín một lúc mới đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Sư huynh.”
“Gọi cùng với tên.”
“Thủy Sinh sư huynh.”
Cậu hài lòng gật đầu, mặt mày hớn hở: “Ôi, không tệ không tệ, trước kia cậu đã học chơi bóng chưa? Chưa học sao? Vậy hôm nay để sư huynh dạy cậu! Cầm lấy cây vợt.”
Cậu chạy tới bên sân cầm một cây vợt tennis nữa đưa cho Lục Sênh.
Đây là lần đầu tiên Lục Sênh cầm vợt tennis. Vợt tennis hơi cũ, không biết là làm bằng vật liệu gì, cầm tay vô cùng nặng, đuôi vợt quấn nhều băng dán, bởi vì đã dùng lâu nên trên vợt có một vài vết bẩn. Hai tay cô nắm lấy vợt bóng bàn, tâm tình có chút kích động.
“Đứng ở đối diện đi.” Thủy Sinh phân phó.
Lục Sênh thành thật chạy tới đối diện, sân bóng rất rọng, cô không biết nên đứng ở chỗ nào mới tốt, lúc này, đột nhiên Thủy Sinh lại phát bóng, phát bóng xong thì hô to: “Đón lấy đón lấy!”
Lục Sênh cuống quít vung vợt tennis, đương nhiên là không đón được bóng.
Thủy Sinh lại phát một quả nữa, cô đuổi theo bóng tennis, vung lên một cái, sau đó nhận được, bóng trực tiếp bay lên trời.
Sau đó cậu phát bóng liên tục, cô chạy ngược chạy xuôi đón bóng, chẳng bao lâu đã thở hồng hộc.
Lúc này, một người đàn ông mặt chữ quốc (国) đi tới, trong tay mang theo một số vợt tennis nhỏ, ông hô lên với hai người: “Đừng đánh.”
Thủy Sinh liền dừng lại, quay đầu nhìn ông một cái, gọi một tiếng: “Huấn luyện viên.”
Lục Sênh cũng ngoan ngoãn gọi: “Huấn luyện viên.”
Huấn luyện viên trừng mắt nhìn Thủy Sinh: “Hồ đồ! Cô bé chưa từng học tennis, nếu bị thương thì làm soa bây giờ? Còn có, vợt của thầy quá nặng, là của người đàn ông trưởng thành dùng, sao em có thể lấy cho cô bé dùng?!”
Thủy Sinh lè lưỡi.
Lục Sênh đi tới trả lại vợt cho huấn luyện viên và nói: “Huấn luyện viên, Thủy Sinh sư huynh đang dạy em chơi bóng.”
Huấn luyện viên có chút kỳ quái hỏi: “Em gọi thằng nhóc này là cái gì?”
“Thủy, Thủy Sinh sư huynh...” Nói xong chữ cuối cùng gần như biến mất, bởi vì cô thấy sắc mặt huận luyện viên không tốt lắm.
Huấn luyện viên quơ vợt tennis đánh một cái vào mông “Thủy Sinh”, tức giận mắng: “Từ Tri Diêu! Em đổi tên thành Thủy Sinh từ lúc nào hả? Tôi TM còn là Đản Sinh đây!”
Từ Tri Diêu ôm lấy cái mông cười to: “Ha ha ha ha ha, rốt cuộc em cũng có thể cười, nhịn chết em... Lục Sênh, làm sao cậu lại ngốc vậy hả? Quá dễ lừa gạt! Ha ha ha ha ha...”
Lục Sênh có chút quẫn bách, cúi đầu đỏ mặt, nhỏ giọn oán trách: “Làm sao cậu có thể như vậy!”
“Ha ha, đừng giận, lát nữa mời cậu ăn kẹo có được không?”
Huấn luyện viên lại đánh cậu ta một cái.
Sau đó, huấn luyện viên đưa vợt tennis nhỏ cho Lục Sênh, tự mình dạy cô cách nắm gậy và động tác, dạy trong một lát thì đến giờ cơm trưa. Huấn luyện viên để Từ Tri Diêu đưa Lục Sênh đi ăn cơm.
Trong lòng Lục Sênh còn có chút kỳ quặc nên không muốn nói nhiều với Từ Tri Diêu. Từ Tri Diêu lại định ‘một nụ cười xóa thù hận’, mặt dày mày dạn không ngừng trò chuyện với cô. Đến căn tin, Từ Tri Diêu cười nói: “Này, tôi mời cậu ăn đùi gà nhé?”
Lục Sênh bị lay động giữa “Đùi gà” và “Khí tiết”, cuối cùng lựa chọn đùi gà.