Edit: Peiria
Ngày tranh tài thứ tám môn Tennis Đại hội thể thao thành phố, định ra danh hiệu quán quân đơn nữ.
Trước trận chung kết trước một ngày, Nam Phong giảm bớt lượng huấn luyện, buổi tối còn cho Lục Sênh và Từ Tri Diêu cùng nhau xem video thi đấu.
Video thi đấu là về đối thủ ngày mai của Lục Sênh.
Người này tên là Vương Thụy Tuyết, năm nay 17 tuổi, là học viên trường Tinh Anh. Khéo nhất chính là, huấn luyện viên của cô ấy là huấn luyện viên Lý.
Đúng, chính là người từng dạy học tại trường thể thao Thụ Thanh, về sau bị Tinh Anh đào đi, huấn luyện viên Lý.
Vương Thụy Tuyết tiến vào vòng trong thuận lợi hơn so với Lục Sênh, mỗi trận đấu đều quét ngang đối thủ với tỷ số 2: 0, có thể thấy thực lực không tầm thường. Lục Sênh nghiêm túc xem xong video cắt nối biên tập lại trận đấu của Vương Thụy Tuyết, phát hiện phong cách thi đấu của đối thủ này có rất nhiều biến hóa. Loại "Biến hóa" này cũng không phải loại “Biến hóa” của Từ Tri Diêu, mà là Vương Thụy Tuyết có thể đứng trước đối thủ có phong cách khác nhau, thay đổi cách thức ứng phó khác nhau, năng lực tự điều chỉnh của cô ấy rất tốt.
Nam Phong nhấn nút tạm dừng, hình ảnh dừng ở động tác Vương Thụy Tuyết nắm tay hô lớn sau khi thắng bán kết. Máy quay ghi hình hết sức chân thật, qua những chi tiết rất nhỏ, Lục Sênh vẫn có thể cảm nhận được sự sắc bén không thể chống đỡ.
Nam Phong hỏi Lục Sênh, "Cảm giác như thế nào?"
Ánh mắt trong suốt của Lục Sênh dừng lại trên hình ảnh mơ hồ đó, "So với trong dự liệu của em còn lợi hại hơn."
Nét mặt Từ Tri Diêu cũng chuyển sang nghiêm túc, lắc đầu thở dài, "Người này không dễ đánh bại, sư muội không cần có áp lực."
Nam Phong nhìn Lục Sênh, hỏi tới, "Lợi hại ở chỗ nào?"
Cô suy nghĩ một chút, mấp máy môi, nhỏ giọng nói, "Người này, dạng đối thủ nào cũng có thể đánh... Kỹ thuật cực kỳ toàn diện."
"Toàn diện nghĩa là bình thường."
Trong lòng chợt động, Lục Sênh ngước mắt nhìn anh. Ánh mắt anh lúc nào cũng dịu dàng và yên tĩnh như vậy, phảng phất như có sức mạnh trấn an lòng người. Cô do dự, hỏi, "Vậy em phải ứng phó thế nào?"
"Tùy tiện đánh."
***
"Tùy tiện đánh? Hướng dẫn của anh cũng quá tùy tiện đi?"
Ngày hôm qua Đinh Tiểu Tiểu không có tham gia bàn bạc chiến thuật, hôm nay nghe thấy hướng dẫn lúc trước, quả thực không thể hiểu nổi. Dựa vào Nam Phong là “Thiếu niên thần tượng”, “Hồi ức thanh xuân” của cô, ngay từ đầu cô đối với vị này là thực sự tín nhiệm, nhưng trải qua mấy ngày tiếp xúc, càng ngày cô càng có cảm giác người này không đáng tin...
Nam Phong không muốn nói chuyện với Đinh Tiểu Tiểu, trên thực tế anh không bảo cô "Câm miệng" đã coi như cố gắng khắc chế phản xạ có điều kiện lắm rồi.
Từ Tri Diêu không kìm nén được tinh thần khoe khoang, chen miệng giải thích, "Đường bóng của Vương Thụy Tuyết không có đặc điểm rõ ràng, như vậy sẽ không có cách nào chuẩn bị phương án ứng phó. Nói trước cũng vô dụng, không bằng để sư muội tùy tiện đánh... Là như vậy phải không huấn luyện viên?"
Ánh mắt Nam Phong đuổi theo bóng dáng của Lục Sênh, đột nhiên cất giọng, "Cô ấy quá vâng lời."
Quá vâng lời thì lời anh nói sẽ trở thành gánh nặng của cô.
Bởi vì là trận chung kết, hiện trường hôm nay người xem tăng không ít. Hiệu trưởng Vệ và chủ nhiệm Đinh cũng tới, năm người ngồi một hàng, chính giữa là Nam Phong, bên trái anh là Đinh Tiểu Tiểu và chủ nhiệm Đinh, bên phải là Từ Tri Diêu và hiệu trưởng Vệ, vì muốn tăng thanh thế, bọn họ còn yêu cầu làm một lá cờ màu đỏ, trên mặt in chữ "Thụ Thanh! Cố gắng lên!".
Trong sân, Lục Sênh vừa ngẩng đầu đã có thể nhìn thấy lá cờ tươi đẹp này.
Vương Thụy Tuyết cao 1m73, dáng người khỏe mạnh Lục Sênh, mày rậm mắt to, thoạt nhìn là người sảng khoái. Lúc cô ấy đi qua bắt tay Lục Sênh, còn vỗ vỗ bả vai cô, "Cố gắng lên."
Người xa lạ thân thiết làm cho nội tâm Lục Sênh ấm áp, cô cười một cái, "Ừm, cậu cũng vậy."
Trọng tài dùng phương thức ném đồng xu chọn ra bên giao bóng, Vương Thụy Tuyết giành quyền giao bóng ở séc đầu tiên.
Quả bóng đầu tiên từ phía đối diện bay tới, Lục Sênh có cảm giác không đúng lắm, còn chưa kịp ngẫm nghĩ, hai tay lập tức vung vợt đánh trở lại, mặc dù có chút bất ngờ, cũng may kiến thức cơ bản của cô vững chắc, đánh bóng như vậy gần như chính là bản năng.
Cô chủ yếu sử dụng tay trái, trở tay (có nghĩa là tay không thuận) tương đương với tay thuận của Vương Thụy Tuyết, bởi vì cú trả giao bóng này không có lực công kích, Vương Thụy Tuyết đánh trở lại đường cũ, tiếp tục công kích trở tay của cô.
Lúc này Lục Sênh cũng kịp phản ứng vấn đề ở nơi nào - - tốc độ đánh bóng của Vương Thụy Tuyết tăng lên rồi! So với trong video thi đấu trước khi vào chung kết đã tăng rất nhanh, cô ấy không thể nào trở nên mạnh mẽ sau một đêm, giải thích duy nhất chỉ có thể là, trận đấu lúc trước cô ấy giữ sức.
Trái tim Lục Sênh co rút mãnh liệt, tinh thần bắt đầu căng lên, không dám buông lỏng một chút nào.
Vương Thụy Tuyết hiển nhiên đã phát hiện ra, biết rõ Lục Sênh dùng tay trái, bởi vậy liên tục tìm kiếm đột phá từ trở tay của cô. Lục Sênh biết tỏng ý đồ của cô ta, khi đường bóng chéo đánh tới lần nữa, Lục Sênh bất thình lình sang phải một bước, khiến điểm rơi của bóng tennis đổi về bên phải, vì vậy vị trí trở tay biến thành vị trí thuận tay.
Vung vợt, đánh bóng. Quỹ đạo quả bóng tennis quỹ đạo gần như song song với đường biên, giống hệt một lưỡi đao nhẵn nhụi, thẳng tắp lướt qua mảnh lưới màu trắng.
Bóng thẳng!
Trong thi đấu tennis, bóng thẳng có tỉ lệ hỏng thấp hơn bóng chéo sân, khó đánh hơ, cũng dễ dàng phát động tiến công hơn, nhất là khi đối phương còn đứng ở vị trí khác.
Lục Sênh biến phòng ngự thành phản công, làm cho Vương Thụy Tuyết rơi vào thế bị động, lập tức chạy cứu bóng. Kỳ thực, từ lúc Lục Sênh cất bước, Vương Thụy Tuyết đã phát giác ra ý đồ của cô, nhưng mà muốn chạy từ đầu này sân bóng này đến đầu kia, phải vượt qua khoảng cách rất lớn, cho dù nhận ra được, cũng không làm nên chuyện gì.
Quả bóng thuận lợi rơi xuống trong sân, ăn điểm.
"Oa!!! Thật tốt!!!" Trên khán đài, Đinh Tiểu Tiểu và Từ Tri Diêu vẫy lá cờ hoan hô.
Lục Sênh liếc mắt nhìn bên kia một cái. Phía sau lá cờ tươi đẹp, Nam Phong ngồi an ổn, khoảng cách hơi xa, cô thấy không rõ ánh mắt anh. Có lẽ... Anh đang cao hứng đi?
Cô nhẹ nhàng nắm thay thành quyền, âm thầm nghĩ: Lục Sênh, cố gắng lên.
Đón lấy thế mạnh như chẻ tre của Lục Sênh, Vương Thụy Tuyết hình như bị rối loạn, liên tục giao hai trái bóng hỏng, trái bóng cuối cùng, cô thế nhưng lại mắc lỗi kép, trực tiếp tặng điểm cho Lục Sênh.
Đinh Tiểu Tiểu: "Love game! Love game!"
Từ Tri Diêu: "Mạnh mẽ áp chế! Mạnh mẽ áp chế!"
Đinh Tiểu Tiểu, Từ Tri Diêu: "Lục Sênh! Tuyệt nhất! Lục Sênh! Tất thắng!"
Trong thi đấu tennis ở Anh, "0 điểm" không phải là "zero", mà bị đọc thành "love", trong một séc mà khiến đối thủ một điểm cũng chưa ăn được, chính là "love game". (*)
(*) Love ở đây bắt nguồn từ chữ "L"Oeuf" trong tiếng Pháp nghĩa là quả trứng (ứng với điểm 0). 15 – 0: fifteen – love, 30 – 0: thirty – love, 40 – 40: Deuce (đều/hòa).
Hiện tại Lục Sênh đánh ra "love game" ở lượt giao bóng của Vương Thụy Tuyết, thật sự chính là ra oai phủ đầu. Ngay cả hiệu trưởng Vệ và chủ nhiệm Đinh đều kích động run run giống như lá cờ, Đinh Tiểu Tiểu nhìn trộm Nam Phong, phát hiện người này mặc dù không lên tiếng nhưng ánh mắt lại không nhịn được cong lên.
"Tạm dừng, nghỉ giải lao!"
Khu vực nghỉ ngơi chính là vị trí ở hai bên trọng tài chính, Lục Sênh và Vương Thụy Tuyết ngồi rất gần nhau. Lúc nghỉ ngơi, Lục Sênh cầm chai nước, ánh mắt không nhịn được bay đến trên người Nam Phong, cô không hề nhận ra, Vương Thụy Tuyết bên cạnh đang trầm tư nhìn cô chằm chằm.
Vương Thụy Tuyết thực sự rối loạn. Cô biết rõ mình giữ sức vào vòng trong, lại không biết hóa ra Lục Sênh cũng vậy. Trước đây huấn luyện viên Lý đã nói qua, thời gian Lục Sênh học tennis rất ngắn, tư chất bình thường, từ video trận đấu cũng có thể nhìn ra trình độ người này không tính là thượng thừa, có thể lọt vào trận chung kết hơn phân nửa là bởi vì vận khí tốt, không gặp phải đối thủ lợi hại.
Nhưng hiện giờ xem ra, chuyện hoàn toàn không phải như vậy.
Người này, cũng thật biết giả bộ, giống hệt cô!
Lục Sênh hoàn toàn không biết, giờ phút này cô đã bị Vương Thụy Tuyết định nghĩa "Tuyển thủ có kỹ thuật và đường bóng tốt". Nghỉ ngơi một lát, hai người cầm lấy vợt tennis, một lần nữa nhập cuộc.
Lúc này, Lục Sênh giao bóng, Vương Thụy Tuyết tăng cường phòng thủ, trở nên cảnh giác mà nhạy cảm, đối với công kích của Lục Sênh, cô nhiều lần dự đoán chính xác, chạy đúng lúc đúng chỗ, thậm chí cô cũng nắm lấy được mấy cơ hội tấn công mạnh mẽ, dựa vào ưu thế chiều cao và thể lực, liên tục hai lần đuổi theo quân bình điểm số.
May thay, Lục Sênh còn có ưu thế giao bóng, khó khăn đưnhs thắng lượt này.
Trận đấu tiếp theo tiến vào giằng co, hai người không hề khoan nhượng, thay nhau bảo vệ lượt đánh bóng của mình, đưa cục diện đến 6: 4, Lục Sênh giành thắng lợi ở séc đầu.
Tuy thắng lợi nhưng nhóm người rên khán đài lại lo lắng trùng trùng. Đinh Tiểu Tiểu thở dài, "Vương Thụy Tuyết bỗng trở nên rất lợi hại."
Nam Phong hiếm có khi nào để ý đến cô: "Trình độ của cô ta vốn là như vậy, có điều séc đầu tiên chưa phát huy ra."
"Vậy còn Sênh Sênh? Tôi cảm giác Sênh Sênh thi đấu càng lúc càng cố sức, so với séc đầu giống như hai người khác nhau."
Ánh mắt của Nam Phòng rơi vào trên người Lục Sênh, hắn khẽ nhíu mày, "Lại bắt đầu thất thần."
Quan sát vài ngày, cuối cùng Nam Phong cuối cùng, so với "Trạng thái không ổn định", từ "Thất thần" này thích hợp với Lục Sênh hơn. Biểu hiện của cô còn không chuyên tâm bằng huấn luyện ngày thường, sự chú ý giống như là bị cái gì dắt đi, tâm lý dao động nhiều lần, kéo chậm tốc độ phản ứng.
Anh không nghĩ ra có chuyện gì trong trường thi đấu đáng giá để cô phân tâm.
Nam Phong vừa nói như vậy, Từ Tri Diêu cũng bừng tỉnh, "Chao ôi, khó trách, tôi cũng có cảm giác sư muội không quá tập trung." Cậu sờ cằm, suy tư một lát, đột nhiên ánh mắt sáng lên, "Có phải là sư muội thầm mến tôi không, nên rất để ý biểu hiện của mình trong mắt tôi?"
Đinh Tiểu Tiểu ôm bụng, liếc xéo cậu một cái, "Đừng nói nữa, hôm nay tôi ăn bánh bao nhân thịt bò, tôi không muốn phun ra đâu."
Từ Tri Diêu khinh thường lắc đầu, "Cô không hiểu đâu, nhất định cô chưa từng nói chuyện yêu đương."
Không đợi Đinh Tiểu Tiểu cãi lại, chủ nhiệm Đinh ở bên cạnh bày tỏ không phục: "Con gái tôi thế nhưng lại bị tất cả nam sinh trong đội tuyển tỉnh tranh giành đấy!"
"Ba..." Khoác lác quá mức. -_-#
Đề tài càng ngày càng đi xa, trong lúc Đinh Tiểu Tiểu và Từ Tri Diêu tranh luận ầm ĩ ai là thủ phạm, thời gian nghỉ ngơi đã hết, Lục Sênh một lần nữa bước vào sân thi đấu.
Bọn họ lập tức ngưng chiến, vẫy cờ cùng hô: "Lục Sênh! Cố gắng lên! Lục Sênh! Cố gắng lên!" Như một đôi bạn thân khăng khít.
Séc này, tình thế lại có biến hóa mới. Vương Thụy Tuyết thay đổi phương pháp phòng thủ, lần này tích cực tiến công, Lục Sênh buộc phải đổi công thành thủ.
Cảm giác và sức chạy của Lục Sênh cũng không tệ, chỉ là không có tinh thần, đã mấy lần trực tiếp đánh bóng ra ngoài. Sai lầm tăng vọt.
3: 6, cô thua lại séc này.
Lục Sênh biết vấn đề của mình ở đâu - - không phải ở trong sân, mà là ở ngoài sân.
Nam Phong đang nhìn.
Ý thức như một sợi tơ vô hình, cột chặt suy nghĩ của cô vào người anh. Cảm giác kia không quá chân thật, không cách nào hình dung, phảng phất như chỗ cô đứng chỉ là một cái xác, ý thức chân chính đã trôi về chỗ đó, trôi về bên người anh.
Cuối cùng cô phát hiện, hóa ra, chuyện cô để ý nhất không phải là thắng thua, mà là thắng thua trong mắt anh.