Lục Sênh và Từ Tri Diêu cũng bị hỏi đến sửng sốt.
Nam Phong cho rằng bọn họ nghe không hiểu cho nên giải thích: "Trở thành vận động viên chuyên nghiệp chính là, tennis sẽ trở thành trọng tâm sinh hoạt của các em, các em sẽ coi đây là nghề nghiệp, huấn luyện và các cuộc thi đấu sẽ trở thành công việc hàng ngày của các em, thời gian nghỉ phép rất ít, dù là huấn luyện hay là thi đấu, đều vô cùng khổ cực, mệt mỏi, mỗi ngày các em đều phải chảy rất nhiều mồ hôi." Anh nói xong, chỉ chỉ một nhân viên vệ sinh ở góc đằng kia, người nọ xách theo một thùng nhựa màu trắng lớn: "Dùng cái thùng đó cũng không chứa nổi."
Tầm mắt của ba người theo ngón tay của anh, cùng nhìn về phía thùng nhựa kia, vẻ mặt của Từ Tri Diêu rất khoa trương, miệng mở lớn thành hình chữ "O".
Chú Từ không tin lắm, cảm thấy là người lớn hù dọa đứa nhỏ thôi.
Nam Phong lắc đầu một cái: "Những điều tôi nói hoàn toàn không phải là hù dọa, sau này những điều các em phải trải qua, chỉ có thể lớn hơn nữa. Cho nên, lựa chọn của các em là gì?"
Từ Tri Diêu nhìn cha cậu, lại nhìn Lục Sênh một chút, cậu im lặng không nói, muốn nghe xem Lục Sênh nói thế nào.
Lục Sênh cầm ly nước trái cây đặt trước mặt lên, cẩn thận nhìn Nam Phong.
Anh đang chờ câu trả lời của cô.
Ý thức được điều này khiến Lục Sênh có chút căng thẳng, đầu ngón tay lạnh như băng khiến cô cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều. Cô nhìn anh. Vẻ mặt anh bình tĩnh, ánh mắt trong trẻo dịu dàng, giống như ánh nắng ấm áp, hoặc giống như là ruộng lúa mạch mùa xuân không gió. Yên lặng như vậy, tâm tình của anh gần như không động đậy chút nào, giống như lúc nào anh cũng có thể bắt đầu hoặc kết thúc toàn bộ những điều lo lắng này. Nhưng không biết tại sao Lục Sênh có thể cảm nhận được trong ánh mắt bình tĩnh không sóng của anh có chút mong đợi, thậm chí...căng thẳng.
Là trực giác hay là ảo giác đây? Mong đợi này là của anh, hay là của cô?
Thấy Lục Sênh ngẩn người, Nam Phong khó có dịp giơ tay lên nhẹ nhàng sờ đầu của cô. Lòng bàn tay của anh ấm áp mà có lực, không nặng không nhẹ ấn vào đầu cô, cô liền không tự chủ khẽ gật đầu một cái, giống như một con chim non.
Mặt anh nhuộm chút vui vẻ: "Lục Sênh, hồi hồn đi."
Lục Sênh nuốt chút nước miếng, nói: "Em, đương nhiên là sẽ tiếp tục luyện tennis rồi." Để tỏ lập trường kiên định của mình, cô cố ý tăng thêm tu từ [đương nhiên].
Đột nhiên Nam Phong lại hỏi: "Lục Sênh, tại sao em lại học tennis?"
Tại sao?
Nam Phong không biết, anh là thần tượng của cô, là ánh nắng của cô, là nguồn lực lượng về tinh thần trong thế giới của cô. Không trải qua sự đồng ý của anh, cô đã sớm coi anh là mục tiêu cuối cùng của mình.
Cô tốn bao nhiêu khổ cực mới sờ tới lằn ranh thế giới của anh, vậy mà thế giới của anh lại sụp đổ trong khoảnh khắc.
Cho nên cô phải kiên trì, đi vào trung tâm thế giới kia, muốn đứng trên đám mây, thay anh cúi nhìn quang cảnh thế giới.
Đón ánh mắt hơi dò xét của Nam Phong, Lục Sênh nghe được trong lòng mình có âm thanh vang lên:
Nếu như con đường này, anh không thể tiếp tục đi, vậy thì để em trở thành anh.
Để em trở thành anh.
***
Cuối cùng Lục Sênh trả lời: "Em muốn trở thành vô địch Grand Slam."
Đối với câu trả lời có chút kỳ lạ này, Nam Phong cũng không bác bỏ hoặc ra vẻ xem thường, anh chỉ nói: "Được, như vậy sau này em sẽ nỗ lực vì Grand Slam."
Sau đó Nam Phong để Lục Sênh về trước, anh hi vọng bắt đầu từ ngày mai Lục Sênh sẽ ở lại trường thể thao Thụ Thanh, thứ nhất là vì có thể lược ra nhiều thời gian để luyện tập. Thứ hai, không có mẹ cô dùng lời lẽ áp bức, Lục Sênh mới có thể tốt hơn được.
Lục Sênh đi, giữ lại hai cha con nhà họ Từ trừng to đôi mắt ti hí.
Từ Tri Diêu: "Cha, cha nói xem cuối cùng con có cần tiếp tục học không?"
Cha Từ: "Ừ, cái này..."
Đột nhiên Nam Phong đột nhiên cắt ngang ông: "Xin lỗi Từ tiên sinh, tôi muốn nghe suy nghĩ chân thật nhất từ nội tâm đứa nhỏ trước."
Cha Từ giống như con cừu nhỏ nghe lời: "Được được..." Lúc quay đầu về phía con trai lại thay đổi sắc mặt, trừng mắt nhìn Từ Tri Diêu: "Nói mau!"
Từ Tri Diêu liếʍ liếʍ môi: "Nếu Lục Sênh tiếp tục luyện tập, vậy em cũng tiếp tục!"
Nam Phong cảm giác nguyên nhân này có chút qua loa: "Cậu xác định? Luyện tập rất cực khổ, còn cực khổ hơn ban đầu gấp mười gấp trăm lần."
"Em..." Lại chưa từng xác định qua.
Cha Từ đột nhiên chen miệng hỏi: "Huấn luyện viên, tôi muốn hỏi một chút, thằng nhóc này, có phải nó có thiên phú gì không?" Suy cho cùng vẫn có cảm giác huấn luyện viên không quá muốn nhận thằng bé nhà mình... Có điều như đã nói qua, hỗn thế ma vương nhà mình, nếu thật sự có thầy giáo thích dạy thì thầy giáo kia nhất định là Thánh quang phổ chiếu...
Nam Phong đáp: "Cũng không hẳn. Ngược lại, điều kiện thân thể Từ Tri Diêu rất tốt, đầu óc linh hoạt, năng lực đặc biệt tốt. Nhưng, nghề vận động không thể không có thiên phú, cũng không thể chỉ có thiên phú. Có một số thứ còn quan trọng hơn thiên phú."
Cha Từ gật đầu: "Đang nói nó lười sao?"
Thật đúng là không ai hiểu con bằng cha. Nam Phong suy nghĩ quan điểm thông thường của người lớn, đại khái cảm thấy trẻ con luyện thể thao chỉ là một đường đi, không liên quan đến yêu thích. Nếu như có con đường tốt hơn luyện thể thao, có rất ít người lớn để đứa nhỏ nhà mình chịu phần khổ cực này. Nghĩ tới đây, Nam Phong hỏi cha Từ: “Thành tích học tập bình thường của Từ Tri Diêu như thế nào?"
Vừa nói tới chuyện này cha Từ lại tức giận: "Từ nhỏ đến lớn nó chưa từng làm bài tập, một lần cũng không!"
Nam Phong có chút 囧.
Cha Từ bật chế độ phàn nàn: "Cậu có biết không, tôi đánh cũng đánh, mắng cũng mắng, tôi vì dạy nó mà đánh gãy cả chày cán bột, kết quả ngay cả rắm nó cũng không đánh! Đứa nhỏ này tôi thật sự không biết trông nom như thế nào!"
Từ Tri Diêu liền như lão thần nghe cha của mình phàn nàn.
Nam Phong nói với Từ Tri Diêu: "Tôi biết cậu lười, lúc luyện tập cậu rất thụ động, điều này nói rõ cậu không thích cuộc sống như thế. Nếu không thích, ngàn vạn lần không cần miễn cưỡng, thế gian này có rất nhiều con đường, không cần thiết phải lựa chọn con đường mà mình không muốn."
Từ Tri Diêu: "Huấn luyện viên nói rất hay, rất có đạo lý, em quyết định tiếp tục luyện tập rồi!"
Nam Phong: "..." Cậu thật sự có nghe tôi nói gì không? -_-#
Từ Tri Diêu lầm bà lầm bầm: "Nếu tôi không tiếp tục luyện tập, Lục Sênh chỉ có một mình, cô ấy sẽ rất buồn đó."
Haha, làm như huấn luyện viên là tôi chết rồi sao?
Từ Tri Diêu quyết định, cha của cậu giơ hai tay hai chân tán thành. Theo nhận thức của cha Từ, Từ Tri Diêu chính là một bó củi mục, không cần bết chọn con đường nào, dù là không dùng được, chỉ cần có người có thể nhìn cậu, sau này không bị lẫn vào trong ngục giam là được. Trong cậy vào cậu có thể thành tài? Mẹ kiếp, không bằng lão tử thừa dịp trẻ tuổi sống lại một lần, như vậy hi vọng còn lớn hơn một chút...
Cho nên chuyện này cứ vui vẻ quyết định như vậy.
Nam Phong cũng không nói gì nữa. Mặc dù cảm thấy Từ Tri Diêu đưa ra quyết định này rất qua loa, đó điều sau này cậu sẽ biết khó mà lui.
***
Ngày hôm sau, Lục Sênh và Từ Tri Diêu liền chuyển vào ký túc xá học sinh của trường thể thao Thụ Thanh. Thời điểm huy hoàng, trường thể thao Thụ Thanh có xây hai tòa ký túc xá rất lớn, hiện tại xuống dốc, số lượng phòng sử dụng còn chưa được một nửa. Thân là hai mầm non duy nhất của bộ môn tennis, Lục Sênh được một mình chiếm một phòng ký túc xá. Từ Tri Diêu cũng có đãi ngộ này, nhưng cậu không chịu an phận, yên lặng, vì vậy chủ động xin đổi ký túc xá, ở cùng với mấy bạn nhỏ tập bóng bàn. Mấy bạn nhỏ kia cũng chỉ mới bảy tám tuổi, Từ Tri Diêu liền tự động lên cấp anh cả, uy phong liền không cần phải nói.
Sau khi ổn thỏa mọi thứ, Nam Phong liền tuyên bố với hai người, mười ngày sau họ phải tham gia cuộc thi tennis thanh thiếu niên được cử hành tại thành phố T, hai người đều là nghiệp dư, Lục Sênh là U12, Từ Tri Diêu là U14.
Đột nhiên nghe được tin này, Lục Sênh có chút căng thẳng, nhưng nhiều hơn là hưng phấn.
Điểm chú ý của Từ Tri Diêu vĩnh viễn sạch sẽ thoát tục như vậy: "Huấn luyện viên, em có thể cùng đánh với Lục Sênh sao?"
"Không thể, hai em không cùng độ tuổi."
"À, sang năm là được rồi đúng không?"
"Chuẩn bị năm nay trước."
Kế tiếp Nam Phong liền tiến hành tập huấn trong một tuần cho bọn họ. Bởi vì nền móng của Lục Sênh tương đối mỏng, cho nên Nam Phong cũng không ép buộc nhét cho cô quá nhiều kỹ thuật, chẳng qua là không để cho cô dừng việc tiếp tục luyện tập những việc đã học trước đó. Về phần Từ Tri Diêu, ừ, vóc dáng thằng nhóc này cần phải tăng lên, gia tăng luyện tập thể thao, mỗi ngày phải nhảy ếch, giúp tăng chiều cao.
Từ Tri Diêu cảm giác mình sắp biến con ếch rồi.
Ngày 7 tháng 8, là ngày có thành tích sơ khảo, cũng là ngày rút thăm tranh tài tennis thiếu niên thành phố T. Lục Sênh hẹn với Từ Tri Diêu, buổi sáng hai người cùng lấy điểm, buổi chiều cùng đi rút thăm. Từ Tri Diêu đưa Lục Sênh đi lấy điểm của cô, sau đó mới đến trường học của cậu lấy.
Nam Phong không đi cùng bọn họ, hôm nay trường anh có hai môn thi đây cũng là hai môn thi cuối cùng của học kỳ.
Phiếu điểm của Lục Sênh, Ngữ văn, toán học, Anh ngữ, ba môn cộng lại đều hơn 60 điểm, chia đều. Thành tích không quá tốt nhưng cũng không coi là xấu, chẳng qua là bình thường phát huy. Hiện tại cô không thể nào để ý thành tích, nhưng cô phải đoạt được Grand Slam!
Sau đó cô nhìn Từ Tri Diêu.
Ngữ văn 28 điểm, Toán học 100 điểm, Anh ngữ 16 điểm.
Lục Sênh cảm giác hình như mình nhìn nhầm rồi, hoặc là máy in điểm bị hỏng, hoặc là lúc ghi điểm máy tính bị hỏng, hoặc là đầu óc của giáo viên chấm điểm bị hỏng...Toán 100 điểm?
Cô vô cùng bất ngờ: "Tại sao toán của cậu lại 100 điểm? Người đứng đầu lớp tôi chỉ được 98 điểm!"
Từ Tri Diêu: "À, bởi vì mình thông minh đó!"
Lục Sênh: "..." Trái tim mới nâng lên chút tình cảm sùng bái, liền không giải thích được tụt xuống. o(╯□╰)o
Coi như cô tin tưởng Từ Tri Diêu có thể thi được 100 điểm, nhưng không thể tin được một người thi được 100 điểm, anh ngữ chỉ được 16 điểm, cộng chung với Ngữ văn cũng không được 50 điểm, điểm quá thê thảm. Vì vậy cô hỏi: "Tại sao Anh ngữ của cậu chỉ được từng đấy điểm? Ngữ văn cũng rất thấp."
"À, ngữ văn và anh ngữ cũng quá phí đầu óc."
"Số học không phí đầu óc?"
"Không uổng."
Lục Sênh cảm thấy, cô và Từ Tri Diêu đại khái là dùng hai loại sách khác nhau. Ở chỗ cô, số học mới là môn phí đầu óc nhất. QAQ
Bình thường sau khi bạn nhỏ lấy điểm sẽ phải đối mặt với vấn để chọn trường, nhưng Lục Sênh và Từ Tri Diêu cũng không phiền não với vấn đền này, hai người vốn đã quyết định chủ ý không để tâm đến thành tích nữa rồi.
Có điều Từ Tri Diêu vẫn có chút ý tưởng: "Lục Sênh, nếu như hai đứa mình có thể học cùng một trường trung học cơ sở thì tốt rồi, như vậy ca có thể bảo vệ em."
Lục Sênh rất xem thường: "Ai cần cậu bảo vệ."
Sau đó bọn họ cùng đến cung thể thao, rút thăm. Lần tranh tài này áp dụng hình thức loại thông thường, nói cách khác, mỗi cuộc tranh tài đều là cuộc so tài lên cấp, chỉ cần thua một trận là có thể về nhà.
Cách thức rút thăm, trong hòm có rất nhiều quả cầu chứa số, mỗi người vươn tay vào lấy ra một số. Số bên ngoài là xác định, trong vòng thứ nhất, số 1 đánh với số 2, số 3 đánh với số 4...Cứ như vậy tiếp tục theo số thứ tự, ở giữa sẽ có một ít đổi mã số trống.
Hiện trường có người dùng máy tính ghi danh tuyển thủ rút thăm kết quả, cuối cùng hôm nay sẽ dùng hình thức gửi mail gửi danh sách các tuyển thủ đăng ký.
Lúc Sênh để Từ Tri Diêu rút trước. Từ Tri Diêu rút được số 28, tương ứng với số này là một số rỗng.
Nói cách khác, vòng thứ nhất cậu không cần đánh, có thể trực tiếp lên cấp.
Từ Tri Diêu cười haha: "Khí thế của ca thật sự là quá tốt!"
Lục Sênh nói: "Không phải cậu tới đây để so tài sao, tới mà không đánh có thể coi là tốt sao?"
Tính, cuộc sống của hai người bọn họ khắp nơi đều là tam quan không hợp.
Sau đó Từ Tri Diêu để Lục Sênh rút, Lục Sênh sờ tới sờ lui trong hộp mã số, mò được số 65.
Đối thủ của số 65 là số 66.
Hai người cùng đi đến chỗ ghi danh, chị xinh đẹp thấy số của Từ Tri Diêu, cười nói: "Vận may không tệ."
Từ Tri Diêu sờ đầu cười cười: "khà khà khà."
Sau đó là Lục Sênh: "Ừ, tuyển thủ số 66 đã xác định nhé."
"Thật ạ? Là ai ạ?"
"Lớn hơn em một tuổi, tên là Nam Ca."