Chương 10: Hai tay của người bạn nhỏ

Sau khi Từ Tri Diêu chạy xong, cậu cảm thấy ngày tận thế cũng không thể hơn cái này được. Cậu ngồi xổm xuống muốn nghỉ ngơi một chút, Nam Phong trực tiếp xách cậu lên: "Không được ngồi xuống, đứng lên đi vài bước."

Khí lực của anh rất lớn, Từ Tri Diêu hoàn toàn không nghi ngờ, anh có thể dùng một tay nhấc cậu lên.

Suy cho cùng nghề của anh là tennis, lực cánh tay không phải là đùa.

Từ Tri Diêu hiểu cảm giác hiện tại của mình giống như một con cừu nhỏ để mặc con người chém gϊếŧ, cái này không hợp với dáng vẻ thống trị từ trước tới nay trong tennis của cậu. Vì vậy cậu có chút ưu thương nhàn nhạt, tâm trạng chẳng phải quá tốt.

Vậy mà huấn luyện viên Nam lại bộc phát vẻ hòa ái dễ gần, anh nói: "Thằng nhóc này không tệ, biết tăng luyện tập cho bản thân."

Từ Tri Diêu giống như dê gù lưng ngu muội: "Tăng tăng tăng, tăng luyện tập?"

"Đúng nha." Lục Sênh cũng nói xen vào: "Hôm nay Từ Tri Diêu cậu chạy thêm mười vòng, thật là làm cho người ta, cái đó..." Cô nói tới chỗ này, gãi gãi đầu, cố gắng suy nghĩ lại xem nên nói thành ngữ đó như thế nào.

Nam Phong nói giúp cô: "Nhìn với cặp mắt khác xưa."

"Đúng rồi, nhìn với cặp mắt khác xưa!"

Hai người kẻ xướng người họa, Từ Tri Diêu mặc kệ: "Có ý gì? Sao em lại chạy thêm mười vòng? Trời ạ ạ ạ ạ ạ..."

Nam Phong cũng không để ý tới nữa. Anh đưa vợt tennis cho Lục Sênh: "Đi thôi, để anh nhìn trình độ của em."

Hai người mang theo vợt tennis đi về phía sân bóng, để lại một mình Từ Tri Diêu không thuận theo không buông tha hướng về phía bóng lưng của bọn họ, yếu ớt đưa tay ra: "Đừng đi, nói rõ ràng đã...."

Lục Sênh tới sân bóng thì tinh thần lại không tự chủ được mà căng thẳng, cô bước chân sang, hơi hạ thấp người, hai tay nắm chặt vợt tennis, nhìn chằm chằm Nam Phong ở dối diện.

Mặt trời dần hạ xuống, ánh mắt trời nhuộm màu đỏ nhàn nhạt, trở nên diễm lệ mà ấm áp. Sân tennis tiêu chuẩn* với màu xanh cỏ, Nam Phong cầm vợt đứng đó, đắm mình dưới ánh nắng đỏ vàng, giống như gốc cây bông gòn cao lớn xinh đẹp.

(*Nguyên văn 丙烯酸硬 – bính hy toan ngạnh: là đặc tính của hệ thống sân bóng: hoàn toàn không chứa khoáng chất, chì hoặc thủy ngân, hợp với quy tắc bảo vệ môi trường. Hoàn toàn là lục sắc bảo vệ môi trường, có tính năng kháng tia tử ngoại cao, bề ngoài lâu, không tróc nền, dễ bảo dưỡng, tiền sửa chữa thấp, sử dụng lâu dài. Bề mặt giúp giảm thương tổn và mệt mỏi cho vận động viên. Là mặt sân được hiệp hội tennis quốc tế dử dụng trong thi đấu quốc tế)

Anh ném quả bóng lên mặt đất, vợt tennis nhẹ nhàng đánh lên quả bóng nhỏ xù lông, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã. Anh giương mắt lên thấy Lục Sênh ở đối diện như gặp cường địch thì bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười: "Em không cần căng thẳng."

"Vâng."

"Tư thế chuẩn bị hoàn toàn chính xác."

Lục Sênh không tự chủ liếʍ đôi môi một chút, cô có chút vui vẻ, lại có chút ngượng ngùng.

Nam Phong dùng tốc độ bóng rất nhẹ phát bóng tời trước mặt Lục Sênh, Lục Sênh thuận lợi đón được bóng, bụp - nặng nề đánh trở lại.

Đối với quả cầu người bạn nhỏ vừa đánh trở về, Nam Phong nhắm mắt cũng có thể tiếp được. Anh cố ý khống chế sức mạnh và điểm rơi của quả cầu đánh trả, mỗi lần đều xuôi gió xuôi nước đưa nó tới trước mặt Lục Sênh. Lúc đánh trở lại Lục Sênh đều rất dùng sức, mỗi quả cầu đều dùng hết toàn lực.

Đánh mấy hiệp, Nam Phong dừng lại, hỏi Lục Sênh: "Em không mệt sao?"

"Không mệt."

Anh nhìn khuôn mặt đỏ bừng cùng cái trán đổ mồ hôi của cô, lắc đầu nói: "Không mệt mới là lạ."

Lục Sênh mấp máy miệng, cô ngại nói cho anh biết, cô sợ mình đánh không tốt.

Nam Phong nói: "Động tác đánh cầu vừa rồi của em có chút vấn đề, lúc xoay người cơ thể kéo cơ thể di chuyển, không thể đặt gánh nặng lên cánh tay, lúc đánh cầu mặt lưới lúc nào cũng phải giữ thẳng đứng với mặt đất, không được hướng vào trong hoặc hướng ra ngoài. Mặt khác, giai đoạn hiện tại của em không cần tập trung vào đánh cầu, đầu tiên phải giữ vững việc đánh cầu trở về, tiết kiệm một chút sức lực đi."

Anh vừa nói, Lục Sênh vừa gật đầu.

Sau đó Nam Phong lại đánh mấy quả cho cô, Lục Sênh vẫn không thay đổi - có một vài sai sót là do bản năng, đợi cô kịp phản ứng thì đã chậm.

Lục Sênh có phần như đưa đám: "Em quá ngu ngốc."

Nam Phong hỏi: "Em học bao lâu rồi?"

"Ba tháng."

"Ba tháng mới đến trình độ này thì đúng là hơi chậm."

Từ Tri Diêu ở bên cạnh nói: "Thật ra thì cô ấy chỉ học được một tháng, sau đó huấn luyện viên liền chạy mất."

Còn có thể như vậy sao: -_-#

Nam Phong bỏ qua việc đánh cầu, đi tới cầm tay Lục Sênh giải thích động tác, sau khi dạy mấy lần, anh để cho Lục Sênh tự mình ở bên cạnh luyện động tác, sau đó gọi Từ Tri Diêu ra sân.

Từ Tri Diêu đã học hơn hai năm, chơi bóng thuần thục hơn Lục Sênh rất nhiều, Nam Phong đánh không hề mất lực, trong mắt anh Từ Tri Diêu vẫn là đứa nhỏ, cho nên anh đánh rất nhẹ nhàng.

Đánh mấy hiệp, Nam Phong phát hiện cảm giác cầu của Từ Tri Diêu rất tốt, các bộ phận của cơ thể rất hòa hợp, động tác rất lưu loát, điểm duy nhất không hoàn mỹ chính là lực đánh cầu của cậu có chút không có thực.

"Cậu ăn không no sao?" Nam Phong hỏi.

Từ Tri Diêu tức giận nói: "Em vừa mới chạy 62 vòng!"

Cậu vẫn còn canh cánh ở trong lòng.

Nam Phong lặng lẽ tăng thêm lực đánh cầu, đối mặt với tốc độ cầu đột nhiên tăng lên, Từ Tri Diêu có chút bất ngờ không kịp phòng ngự, luống cuống tay chân, nhưng vẫn đánh cầu trở lại được.

Nam Phong không đánh trả, anh nhẹ nhàng nhấc tay, quả cầu nhỏ bay cực nhanh như một con chim có tính tình dịu dàng, đâm đầu vào lòng bàn tay của anh.

Từ Tri Diêu kinh ngạc há miệng.

Nam Phong: "Qua nét mặt của hai em có thể đoạn được, tài nghệ huấn luyện viên trước của các em có chút bình thường."

Từ Tri Diêu muốn phản bác vài câu, nhưng không thể không phục. Nam Phong hạ vợt tennis xuống, đi tới hỏi cậu: "Vừa rồi cậu mới hạ cổ tay xuống, có cảm giác như thế nào?"

Từ Tri Diêu lại giống như con dê gù lưng mê muội lần nữa: "Hạ cổ tay xuống là cái gì?"

"..." Nam Phong nắm tay phải của cậu lên, ngón cái véo nhẹ cổ tay của cậu một cái, hỏi: "Nơi này chưa từng bị thương? Cũng không có gì không thoải mái?" Nói xong, anh nhìn kỹ cánh ta đã luyện tennis hai năm của Từ Tri Diêu, vẫn lèo khèo, không có để tưởng tượng người này bình thường lười như thế nào.

Từ Tri Diêu lắc đầu một cái: "Không có."

Nam Phong gật đầu một cái, nói suy đoán của mình: "Đại khái vì cậu quá lười, ít luyện tập."

Từ Tri Diêu: -_-#

Sau đó Nam Phong đi xuống, để Lục Sênh ra sân đánh với Từ Tri Diêu. Hai người đánh nhỏ này đánh đúng quy củ, Nam Phong ở bên cạnh nhìn, đúng lúc chỉ điểm chỗ sơ suất trong động tác của Lục Sênh, Lục Sênh thay đổi rất nhanh. Nam Phong thầm gật đầu, nếu cô thật sự dùng ba tháng chỉ học thành dáng vẻ này thì huấn luyện viên bọn họ phải thành cái dạng gì, đơn giản là không thể tưởng tượng nổi.

Vừa chỉ điểm cho Lục Sênh, Nam Phong vừa nhìn Từ Tri Diêu mấy lần. Lúc này Từ Tri Diêu lại không hạ cổ tay, giống như sức lực lớn ở cổ tay vừa mới đánh ra khiến cầu trả lại tạo ra độ cong là do ảo giác của Nam Phong.

Đánh như vậy một lúc lâu, cho đến lúc Nam Phong hô ngừng.

Mặt trời đã ẩn vào đường chân trời, chỉ để lại bầu trời sáng đỏ rực một mảng, gió mát lúc chạng vạng thổi vào người khiến cả người thoải mái. Nam Phong để hai người làm chút động tác thả lỏng, sau đó tuyên bố luyện tập hôm nay đến đây chấm dứt, bọn họ có thể nghỉ ngơi một chút rồi đi ăn cơm,

Lục Sênh chạy thật nhanh đến bên sân khom lưng nhặt bóng rơi tán loạn trên mặt sân, giống như một con ngựa khỏe khoan khoái. Từ Tri Diêu như một con lừa lười biếng, tìm chỗ ngồi xổm xuống, vừa la hét: "Hôm nay mệt chết tôi..."

Suýt nữa Nam Phong cho là mình hoa mắt, thằng nhóc kia lớn như vậy ngồi há miệng trên mặt đất, để mình Lục Sênh nhắt cầu? Hơn nữa nhìn phản ứng ăn ý của hai người, đây không phải là ngày đầu tiên họ làm vậy.

Nam Phong không nhìn được: "Từ Tri Diêu, cậu cùng nhặt cầu với Lục Sênh."

Từ Tri Diêu đắc chí: "Cô ấy nhặt cầu, em mời cô ấy ăn đùi gà...Đúng không Lục Sênh?"

Giọng nữ lộ vẻ non nớt, trong trẻo mà sảng khoái truyền từ bên kia đến: "Ừ!"

Nam Phong vừa bực mình vừa buồn cười, quay về phía Lục Sênh nói: "Lục Sênh, anh mời em ăn đùi gà, không cần nhặt cầu nữa."

"A? Được."

Sau đó Lục Sênh liền đứng bên cạnh Nam Phong, hai người nhàn nhã nhìn Từ Tri Diêu nhặt cầu. Tiếng oán thán Từ Tri Diêu đầy trời, Nam Phong mắt điếc tai ngơ, đột nhiên cúi xuống nhìn Lục Sênh: "Vừa rồi em dùng tay trái nhặt cầu."

Không phải là câu nghi vấn, mà là câu trần thuật.

Lục Sênh nghiêng đầu nhớ lại, gật đầu một cái nói: "Đúng ạ."

Nam Phong cảm thấy rất thú vị, lại hỏi: "Em thuận tay trái sao?"

Thuận tay trái có vấn đề gì không? Cô có chút bận tâm, cẩn thận nhìn anh một cái, lại phát hiện trên mặt anh không có gì khác thường, chỉ là bình tĩnh nhìn cô. Trời sáng dần tối xuống, đôi mắt anh sáng như sao Hôm. Cô không nhìn ra được anh vui hay không, không thể làm gì khác hơn là cân nhắc, nói sự thật: "Hồi bé thì đúng, sau sửa lại."

"Hả? Sửa như thế nào?"

"Đi học viết chữ, giáo viên quy định bắt buộc phải dùng tay phải."

"Bây giờ thì sao? Em cảm thấy tay phải và tay trái cái nào có sức hơn? Cái nào linh hoạt hơn?"

"Cũng...không khác nhau bao nhiêu." Lục Sênh không dám chắc chắn.

Nam Phong im lặng hồi lâu, có chút khó tin: "Em học ở đây một tháng, huấn luyện viên không phát hiện ra em thuận tay trái?"

"Không có."

"Sau đó huấn luyện viên kia đi đâu?"

"Thầy ấy đi trường Tinh Anh, thầy Đinh nói trường Tinh Anh vì muốn cướp thầy ấy mà tốn rất nhiều tiền."

Rốt cuộc là dạng ngu xuẩn gì, nguyện ý tốn tiền cướp một người ngu xuẩn như vậy...Nam Phong thật sự không nghĩ ra.