Chương 18

Trần Tầm mỉm cười đắc ý:

"Biết cậu ba của anh đang làm gì không?" Nói xong không để Lâm Hi kịp suy đoán, đã nói luôn:

" Một nửa số xe taxi ở Vũ Lăng này đều là do ông quản lý. Cái xe mà em ngồi là xe của cty ông ấy. Trên xe có thiết vị định vị, anh ghi lại biển số xe.

Chỉ cần gọi 1 cú điện thoại là biết ngay em xuống xe chỗ nào."

Lâm Hi thực sự không còn gì để nói, chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo mà thôi. Ai bảo cô không có một người cậu như này!

Ai bảo cô chê phòng khám nhỏ mà đi bệnh viện chứ! Không phải chỉ là sốt một chút thôi sao?

" Bây giờ biết chỗ em ở, anh yên tâm hơn một chút rồi. Chút nữa còn có việc nên anh phải đi trước đây."

Lâm Hi còn đang rối rắm thù Trần Tầm đã đứng lên khỏi ghế sofa:

" Cho anh số di động của em." Đã thừa biết cô không cho còn nhả thêm một câu:

Giống lần trước nửa đêm nửa hôm hắn chạy tới phòng ký túc xá nữ hét ầm ĩ gọi cô. Lúc đó, khỏi phải nói cô mất mặt đến nhường nào.

Nghĩ tới chuyện trước đây, Lâm Hi mất kiên nhẫn trả lời:

"Ngủ. Đừng làm phiền tôi."

Sau đó chuyển điện thoại sang chế độ im lặng rồi nhét luôn xuống dưới gối đầu.

Sáng hôm sau cô thức dậy, cảm thấy người đã khoẻ hơn. Không còn nghẹt mũi, cổ họng cũng không còn đau rát.

Mặc dù hôm qua ở bệnh viện, cô đã đóng tiền thuốc ba ngày. Nhưng lúc này, cơn lười lại nổi lên, Lâm Hi không tới bệnh viện, dù sao cũng đã khoẻ hơn nhiều.

Chút triệu chứng còn lại có thể uống thuốc là khỏi. Chỉ tiếc có điều luôn có người đối nghịch với cô.

Mới sáng sớm, Trần Tầm đã dừng xe trước cửa tiệm của Lâm Hi. Con đường này có một hàng rào ngăn cách giữa đường đi và phần đường dành cho người đi bộ.

Xe không thể đi vào được, chỉ có thể đậu ở ven đường.

Lâm Hi vừa mở cửa tiệm đã thấy chiếc xe Ferrari

màu đen ở ven đường. Chính là xe Trần Tầm đã đi hôm qua.

Khuôn mặt đang dịu dàng mỉm cười với Trần Bình và Hứa Dương lập tức xịu xuống. Chờ anh xuống xe đi tới. Lâm Hi trừng mắt nhìn:

" Anh tới đây làm gì?"

Trần Tầm cảm thấy cô gái này như một con mèo xù lông, kết hợp thêm một con Garfield mập ngốc in trên áo len trắng của cô đang mặc.

Nhìn sao cũng thấy dễ thương, đáng yêu vô cùng.

Anh ta dựa vào lợi thế chiều cao, đưa tay vỗ vỗ đầu cô:

" Anh đưa em đi chích thuốc!"

Nói xong cố tình lướt qua cô đi vào trong tiệm, còn thuận tiện hỏi:

"Ăn sáng chưa?"

"Hôm nay, tôi không đi bệnh viện."

Vẻ mặt của Lâm Hi tức giận, thấy anh ta tự ý đi sâu vào bên trong. Đứng trước cánh cửa nhỏ dẫn lên tầng trên, cô lập tức đi qua ngăn lại, dáng vẻ hung dữ:

"Trần Tầm, anh đang làm gì vậy?"