Chương 17

Lục Tử Tịch tự an ủi mình như thế, sau đó đẩy tên đang ôm mình ra, mặc dù đẩy không được nhưng cứ đẩy cho lương tâm đỡ cắn dứt.

Cứ như thế, Lục Tử Tịch mất ngủ.

6:00 am.

Vương Tử Hàn vô cùng sảng khoái, ngỡ người trong lòng không biết gì, tính ăn đậu hũ. Đang hôn xương quai xanh thì đôi mắt thao láo đang nhìn mình.

Vương Tử Hàn: ""...""

Vương Tử Hàn ngượng ngập nói:"" Chào buổi sáng bảo bối.""

""Hừ... Cút.""

Vương Tử Hàn nghĩ mãi vẫn không thể hiểu, hắn có cái gì không tốt? Hắn cái gì cũng tốt, còn tốt vượt quy định. Ấy vậy mà có ai đó vẫn chẳng thèm để ý đến hắn.

Con tim bị tổn thương nghiêm trọng, hắn nhớ lại chuyện sáng nay.

Sau khi Lục bảo bối nhà hắn làm mặt lạnh đuổi hắn đi, hắn vẫn vô cùng vô cùng vô cùng mặt dày mà bám trụ, thế nhưng, hắn vẫn phải đi. Hắn biết việc gì làm quá cũng không tốt, hơn nữa đêm qua còn lẻn vào nhà bảo bối, nếu không đi chỉ sợ bảo bối nhà hắn lại giận.

Vứt cái kế hoạch tác chiến khỉ gió ra khỏi đầu, Vương Tử Hàn vô cùng phiền não, thở dài một hơi. Đúng là trời chẳng dễ dàng cho ai thứ gì, trách thì chỉ trách ông trời ghen tỵ với hắn thôi.

Ôm một mớ bòng bong trong đầu, hắn tự rót cho mình một cốc cà phê nóng, uống vào mà chẳng thể tỉnh táo hơn được. Người ta nói đúng, tron tình yêu luôn mù quáng.

Chuông điện thoại reo liên hồi, trên màn hình hiển thị số điện thoại mà hắn không muốn nghe. Hắn nhếch môi, vẫn ấn nút bắt đầu cuộc gọi.

""Xin chào, tôi là Vương Tử Hàn.""

""Anh Hàn à."" Bên kia đầu dây là giọng người con gái ngọt lịm như nước đường. Nhưng uống nước đường nhiều lại không tốt, tiểu đường rất khó chữa.

Vương Tử Hàn cất giọng lạnh nhạt:

"" Xin hỏi cô là ai?""

Đầu dây im lặng một chút, hắn nghe thấy tiếng nức nở:

""Anh Hàn, anh quên em rồi sao? Em là Ái Lệ đây, là người anh yêu quý nhất đây.""

""Yêu quý nhất? Xin lỗi, người đó không phải là cô. Tôi và cô không quen thân, đừng gọi tôi bằng giọng như vậy, người ngoài còn tưởng tôi bao nuôi mấy con điếm đấy. Vợ tôi lại không vui. Tạm biệt.""

Sau đó hắn lập tức chặn số điện thoại này. Vương Tử Hàn hừ lạnh, thật không hiểu cô ta nghĩ cái gì còn mặt dày gọi đến nữa.

Chuyện của người tên Ái Lệ đó thật sự cũng là một câu chuyện khá lâu rồi.

Khi đó, Vương Tư Hàn mới bước vào đại học, tính tình còn hơi sốc nổi, nhìn bạn bè có người yêu nên cũng muốn thử một phen.

Ái Lệ là em nuôi của hắn, thật ra cô ta có gia đình hẳn hoi, chỉ là khi sinh ra thầy bói nói không may mắn nên phải nhờ gia đình khác nhận nuôi để lớn lên bớt đen đủi. Mẹ hắn thấy thương nên cũng làm lễ rồi ghi trên hộ khẩu nhận nuôi. Tất nhiên là cô ta do nhà bố mẹ ruột cô ta nuôi, nhà hắn chỉ trên danh nghĩa mà thôi.

Cô ta mười bảy tuổi đã bắt đầu xây dựng kế hoạch ăn bám nhà họ Vương rồi. Cô ta vốn nghĩ rằng, gia đình hắn nhận nuôi cô ta chính là để cô ta làm vợ của hắn. Nghĩ gì mà hay ho vậy? Muốn làm con dâu nuôi từ bé ư? Đừng mơ.

Ái Lê ngày ngày ra vẻ đoan trang mỹ lệ, đến đi ngủ cũng trang điểm, điều này khiến hắn vô cùng căm ghét. Nhưng vì không muốn mất hòa khí nên hắn chỉ mỉm cười cho qua.

Nhưng, dường như mọi chuyện không hề dễ dàng. Ái Lệ có nhà mẹ ruột không về, ngày ngày bám theo hắn không buông. Khiến mọi người đều nghĩ rằng cô ta là con dâu nuôi nhà hắn. Mà ngày trước, chính miệng cô ta còn ghét bỏ hắn béo như heo.

Đi đâu, làm gì, cô ta cũng phải nhắc đến tên hắn, càng ngày càng gây phiền phức cho người khác.

Cuối cùng, khi cô ta hai mươi tuổi, chuyện kinh tởm đó đã diễn ra.

Ái Lệ chuốc thuốc, tính cho Vương Tư Hàn uống, chẳng may ba Vương lại lấy nhầm, mang vào phòng ngủ uống. Tất nhiên là chuyện mây mưa của ông bà Vương. Vương Tử Hàn phát hiện ra, trực tiếp đá người. Cả nhà họ Vương cũng không thể chấp nhận người tâm cơ dơ bẩn nên cũng gật đầu tán thành. Ái Lệ nhất định không cam chịu, ngày ngày mặt dày gọi điện đến cho hắn. Thật sự, chưa thấy loại con gái nào mặt dày hơn cô ta nữa.

Thật nực cười, Vương Tử Hàn nghĩ thầm, ai mà thích nổi cô ta thật sự khẩu vị quá nặng rồi.