Chương 9: Ngọt ngào tự tại
Giấc mơ vẫn là cuộc nói chuyện với Lỗ Mạn, lặp đi lặp lại. Nhưng sau đó cô lại thấy mình hồi nhỏ, chỉ là bên cạnh mình có thêm một người nữa, ngày ngày cùng cô đi học, tan học, làm bài tập, vui đùa, cùng nhau lớn lên, rồi Lộ Nghiên bạo gan tỏ tình. Sau đó giấc mơ lại chuyển đến hiện tại, Lộ Nghiên mặc áo cưới màu trắng, cô quay lưng lại một đám cô gái, tung mạnh đóa hoa cưới, thì ra là đám cưới của chính mình, Lộ Nghiên cảm thấy thời khắc này vô cùng ngọt ngào, quay đầu lại nhìn chú rể, đôi giày đen sạch sẽ, âu phục đen ôm gọn dáng thon gọn, cô không nhìn rõ mặt nhưng cảm giác trên khuôn mặt ấy mang theo nụ hạnh phúc, Lộ Nghiên ngây ngất, không muốn chuyển rời ánh mắt, khuôn mặt chú rể dần rõ ràng, cuối cùng là khuôn mặt của Thẩm Nham.
Lộ Nghiên mơ hồ thấy trên tay mình có gì đó rung nhẹ, cảm giác bị làm phiền, cô miễn cưỡng tỉnh dậy từ giấc mơ.
Tối qua điện thoại vẫn cầm trên tay cô đã chìm vào giấc ngủ, trong bóng đêm Lộ Nghiên ấn nút nghe, cô nghiêng người, đặt điện thoại bên tai.
“Ừm…” Lộ Nghiên mơ màng, ngay cả tâm tư mắng người cũng không có.
“Nói cho anh số nhà em.” Một giọng có vẻ của đàn ông, ngữ khí bình thản.
Lộ Nghiên buột miệng nói ra, không kịp suy nghĩ đã ngủ thϊếp lại.
Lộ Nghiên cảm giác mình vừa mới ngủ đã bị tiếng gõ cửa nhẹ đánh thức, khi cô tỉnh táo được một chút mới nhận ra đó là cửa nhà mình. Lộ Nghiên giật mình ngồi dậy, hoàn toàn tỉnh ngủ, lưng toát mồ hôi. Lộ Nghiên tiện tay cầm một chiếc gương có một mặt bằng sắt trên tủ đầu giường, đi về phía cửa.
“Lộ Nghiên, là anh, mở cửa.” Giọng nói ghìm thấp, nhưng vẫn nhận ra nói gì.
“Anh dọa em chết khϊếp rồi, nửa đêm còn điên rồ gì thế?” Lộ Nghiên đợi Trần Mặc Đông vào nhà rồi đóng cửa, nhưng vẫn không kiềm chế nổi tức giận.
“Giờ đã sắp năm giờ rồi, em không đọc tin nhắn à?”
Lộ Nghiên dần bình thường, cô cảm thấy cả người như nhũn ra, nhớ lại có một tin nhắn hôm qua vẫn chưa đọc. Cô đi vào phòng ngủ nhưng không tìm thấy di động lại quay ra phòng khách tìm di động vẫn không thấy.
“Em tìm cái này à?” Trần Mặc Đông chỉ vào chiếc di động đang trong tay trái của Lộ Nghiên.
Lộ Nghiên lúng túng, khi cô mở tin nhắn còn trừng mắt nhìn tên Trần Mặc Đông đang có dáng vẻ như như không kia.
Nội dung tin nhắn là: “Sáng mai lúc 4:30, em xuống dưới nhà nhé”, Lộ Nghiên thầm mắng Trần Mặc Đông không viết rõ ràng, không biết làm gì.
“Dáng vẻ của em thật có chút thê thảm, lại còn lấy gương làm vũ khí nữa!” Trần Mặc Đông dừng chân trong căn phòng nhỏ, quay đầu liếc mắt nhìn Lộ Nghiên.
“Đây là kính chiếu yêu.” Lộ Nghiên bước nhanh tới trước mặt Trần Mặc Đông, giơ gương lên trước mặt anh, Trần Mặc Đông trốn tránh.
“Rõ ràng em bị dọa chết khϊếp, lại còn cầm thứ vô dụng này ra mở cửa, thật không hiểu đây có phải là thứ hữu dũng vô mưu trong truyền thuyết không nữa.” Nói xong, anh tóm lấy tay Lộ Nghiên đang giơ cao, lấy chiếc gương từ trong tay cô, để lên cái giá mây bên cạnh.
Lộ Nghiên rút tay về, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
“Anh dẫn em sang thành phố bên cạnh chơi cùng vài người bạn nữa, nhanh lên.” Trần Mặc Đông quan sát đồ vật trên cái giá mây, sắp xếp bừa bộn, tầng cuối là tạp chí về thực phẩm, làm đẹp, thời trang, nội thất, nhiều nhất là tạp chí về kiến trúc; tầng giữa đặt một bộ sách được gói bởi các loại giấy văn hoa, anh mở một quyển ra, là một cuốn ngôn tình; tầng trên cùng là các loại phụ kiện, có hoa tai, dây chuyền, tất cả đều đặt trên một tấm xốp màu.
Rõ ràng phân loại đồ rất gọn gàng, nhưng đám đồ đó lại không có trật tự, Trần Mặc Đông lắc đầu.
Lộ Nghiên lúc này đang đờ đẫn nhìn mình trong gương, người trong gương căn bản không có dáng vẻ vô cùng thảm như Trần Mặc Đông nói, không phải là tóc rối, mắt thâm quầng, môi khô nứt, ngược lại, có thể do vừa tức giận nên lúc này đôi môi lại hồng lên, có chút hấp dẫn, trừ điều đó ra, mọi thứ đều bình thường, đúng, còn khuôn mặt có chút trắng xanh, đó là vì vừa bị anh hù dọa. Lộ Nghiên vui vẻ hẳn lên.
Lộ Nghiên nhìn vào gương, thả vài sợi tóc ra phía trước, bước nhẹ ra sau lưng Trần Mặc Đông, lúc này Lộ Nghiên vô cùng ngưỡng mộ chính mình đã đặt cái giá mây ở vị trí đó, may mắn sự bố trí hỗn loạn của mình đã khiến anh chú ý, nhưng đúng là dáng vẻ Trần Mặc Đông thật khiến người ta có cảm giác rất an toàn.
“A!” Lúc Lộ Nghiên vỗ vào lưng Trần Mặc Đông, cô không kêu to lắm, vì cách âm căn phòng này không tốt lắm nên cô không muốn ảnh hưởng tới hàng xóm bên cạnh.
Lộ Nghiên nhìn chăm chăm vào nhất cử nhất động của Trần Mặc Đông, cô cảm thấy sẽ có chuyện phấn khích nảy sinh.
Trần Mặc Đông nhanh chóng quay người, ánh mắt có chút kích động, nhưng nhanh chóng khôi phục bình thường.
“Không ngờ em vừa mới tỉnh ngủ mà lại ồn ào như vậy, đúng là cô gái nhỏ đáng yêu.” Hai tay Trần Mặc Đông véo má Lộ Nghiên, giọng nói không che giấu nổi sự buồn.
Véo đến mức đôi môi khô khốc, Lộ Nghiên đau đến mức đánh vào tay anh, cô nghi ngờ đôi môi khô của mình đã nứt ra, kết quả đúng là như vậy. Trần Mặc Đông vô trách nhiệm chỉ lấy một chiếc khăn tay đặt lên môi cô, rồi quay người tiếp tục nghiên cứu cái giá mây, ngay cả câu xin lỗi cũng không nói.
“Đầu tuần em phải đi làm, không muốn đi, mà em cũng không quen bạn của anh.” Lộ Nghiên trở lại nhà vệ sinh.
“Vậy đi hai ngày cuối tuần, tối Chủ nhật về,em nhanh thu dọn đi.”
Lộ Nghiên từ bỏ tranh luận với anh, chuyện anh đã quyết định không ai có thể thay đổi, mà xưa nay cô cũng vẫn luôn bị anh định đoạt.
Sau khi Lộ Nghiên rửa mặt, cô mặc một bộ quần áo bình thường, sau đó nhét thêm một bộ quần áo dày hơn và một túi kẹo vào túi xách, rồi vội vàng theo Trần Mặc Đông xuống nhà.
Lộ Nghiên hiếm khi thấy Trần Mặc Đông lái xe, lần trước nhìn thấy là lần từ quán bar về, kết quả cô còn bị lợi dụng nữa. Lộ Nghiên nghĩ Trần Mặc Đông không thích lái xe, bình thường anh đến Hyatt đều có lái xe đưa, cả cô trợ lý cũng thường kiêm luôn lái xe của anh.
Trần Mặc Đông lái xe rất chăm chú, tốc độ hơi nhanh, nhưng không đến mức dọa người, anh rất ít nói chuyện, càng không ngó nghiêng đầu. Lộ Nghiên ngồi cạnh ghế lái, vừa mới tỉnh ngủ nhưng một lát cô đã nghiêng đầu ngủ, tiếng thở đều tràn ngập trong chiếc xe im lặng.
Lộ Nghiên mơ màng trong giấc mộng, lại cảm thấy hô hấp khó khăn, thở ra bằng mũi cũng vô ích, theo bản năng cô há to miệng để thở, mắt cũng mở ra.
Vừa mở mắt cô đã thấy khuôn mặt tuấn tú của Trần Mặc Đông kề sát, trên mặt còn có nụ xấu xa, tay Trần Mặc Đông đang bóp hai cánh mũi Lộ Nghiên, mặc dù không dùng sức nhưng cũng đủ khiến người ta khó thở.
“Trần Mặc Đông, anh muốn gϊếŧ em chết à.” Lộ Nghiên gần như hét lên, cô vùng vẫy khỏi sự áp chế của Trần Mặc Đông, xông tới đánh vào ngực và vai Trần Mặc Đông.
“Thật sự anh không gọi được em dậy.” Trần Mặc Đông nhẹ nhàng nắm hai cổ tay Lộ Nghiên bằng một bàn tay của anh, “Họ đã đến rồi, chúng ta phải nhanh thôi.”
Lộ Nghiên đành chịu thua, ra khỏi xe cô mới phát hiện mình đang ở dưới bãi đỗ xe của một tòa nhà.
Lộ Nghiên xách chiếc túi phía sau Trần Mặc Đông, cô thầm rủa: “Đúng là không ga lăng, không giúp phụ nữ xách túi”, rồi kéo góc áo Trần Mặc Đông, muốn để anh lôi cô đi, thuận tiện đi cho đúng phương hướng, vì lúc này mí mắt Lộ Nghiên đã muốn nhắm lại, ngay cả cơ thể cũng đổ nghiêng về phía trước. Trần Mặc Đông lại không để ý, cho rằng cô đang làm loạn.
Đến nơi, Lộ Nghiên mới miễn cưỡng mở mắt, trời còn chưa sáng hẳn. Đúng là nghiệp chướng, kì nghỉ tốt như vậy lại lãng phí, trong lòng Lộ Nghiên lại thầm thương tiếc.
Họ đi đến gần một đám người, có ba nam ba nữ, không xa đó là hai chiếc xe thể thao thấp nhưng sang trọng.
Trần Mặc Đông giới thiệu hai người đàn ông với Lộ Nghiên, vì người kia cô cũng biết, đó là Lâm Hướng, còn về ba cô gái bên cạnh, Trần Mặc Đông không giới thiệu, coi như anh cũng không biết. Bọn họ mỗi lần đi đâu đều thay đổi những cô gái, chính Lộ Nghiên cũng đã vô tình thay thế một người khác, mà lần sau chắc mình cũng sẽ bị ai đó thay thế. Nó như một chiếc xoắn ốc bất tận không thấy đáy, không biết khi nào tìm được đáp án.
Nhân lúc đám đàn ông chào hỏi, Lộ Nghiên quyết định cúi đầu chợp mắt.
Đám đàn ông đều ăn mặc thoải mái. Bình thường họ mặc âu phục giày da, bây giờ đổi thành những bộ quần áo thoải mái, nhạt màu thật sự mang vẻ bảnh chọe. Hai người con gái mặc rất quyến rũ, váy liền thân, chân mang giày cao gót, càng làm tôn dáng người yêu kiều, khuôn mặt trang điểm rất tinh tế; cô gái còn lại đi giày bệt, mặc quần kaki, áo T-shirt trắng. Lộ Nghiên ngạc nhiên thời này mà vẫn còn có chuyện đυ.ng độ ăn mặc, giày của hai người cùng loại nhưng khác màu, quần cùng màu, áo thì một đen một trắng. Lộ Nghiên xua tan cơn buồn ngủ, quyết định ngẩng đầu lên.
“Thẩm Tiếu.”
“Chị dâu.”
Lộ Nghiên và cô gái kia cùng lúc cất tiếng gọi, cả hai đều có chút ngạc nhiên. Cô gái kia đã mơ hồ cảm thấy có người mặc giống mình, ngẩng đầu nhìn lại thấy chuyện trùng hợp như vậy.
Thẩm Tiếu là em gái Thẩm Nham, hai người cùng tuổi, nhưng cô ấy hơn Lộ Nghiên hai tháng tuổi. Khi Lộ Nghiên và Thẩm Nham vẫn còn hẹn hò, Thẩm Tiếu đang du học ở Mỹ, khi về nghỉ hè thường làm “bóng đèn” giúp họ, cô không cảm thấy ngại ngùng vì từ nhỏ quan hệ giữa cô và Thẩm Nham vẫn luôn tốt đẹp.
Lần đầu Thẩm Tiếu và Lộ Nghiên gặp mặt đã thành bạn tốt, tuy Lộ Nghiên không cởi mở như Thẩm Tiếu nhưng tính cách hai người đều ngang bướng và láu cá, điều này khiến họ vừa gặp đã thân, có khi còn cùng nhau chỉnh đốn Thẩm Nham, khiến Thẩm Nham bất lực. Thẩm Tiếu cũng thường một mình hẹn Lộ Nghiên ra ngoài, dạo phố, xem phim, cùng làm đồ thủ công, hoặc đến phòng thí nghiệm cùng Thẩm Tiếu làm thí nghiệm.
Thẩm Tiếu không chịu gọi thẳng tên của Lộ Nghiên, mà tuổi của cô lại lớn hơn Lộ Nghiên, vì thế cô luôn gọi Lộ Nghiên là chị dâu. Thẩm Nham kệ cô, nhưng Lộ Nghiên lại luôn ngại ngùng với kiểu xưng hô này, mấy lần đã nói chuyện này với Thẩm Nham, Thẩm Nham cũng chỉ nói: “Chuyện sớm muộn thôi mà, đừng để ý em ấy”, sau này Lộ Nghiên cũng dần quen với cách xưng hô này, thậm chí còn dần dần thích thú.
Đôi giày trên chân hai người là Thẩm Nham mua khi anh đi thực tập được phân dự án đầu tiên. Khi ấy Thẩm Tiếu đang nghỉ hè, ba người cùng đi chợ, hai cô gái ngắm được đôi cùng loại cùng màu, cuối cùng Lộ Nghiên và Thẩm Nham mua một đôi màu khác, còn Thẩm Tiếu mua đôi kia. Còn về áo T-shirt, khi Thẩm Tiếu và Lộ Nghiên đi dạo, thấy trên quảng trường có hoạt động vẽ áo T-shirt, Thẩm Tiếu liền chọn áo T-shirt trắng, còn Lộ Nghiên chọn chiếc đen, hai người đều muốn khác biệt nên đã không vẽ gì, Lộ Nghiên cầm thuốc nhuộm vung vẩy lên chiếc áo, đủ 12 màu; còn Thẩm Tiếu lấy một ít mực màu đen viết lên phía bên phải phía dưới chiếc áo những chữ nhỏ, đó là một câu thơ của Quách Mạt Nhược. Tác phẩm của hai người không đạt giải, nhưng cũng có phần thưởng, chính là chiếc áo T-shirt mình vừa vẽ. Lúc đó hai người cảm ơn rất nhiều, cảm ơn không phải vì đạt được phần thưởng, mà cảm ơn vì hoạt động này đã khiến họ làm được chiếc áo T-shirt với hình thức đẹp, size áo cũng may mắn hợp với người.
Xung quanh bỗng yên lặng, sau đó đám người lại tiếp tục nói chuyện. Lộ Nghiên lướt ánh mắt nhìn Lâm Hướng, còn anh lại đang mang dáng vẻ ‘thì ra là thế’ nhìn Thẩm Tiếu. Trần Mặc Đông không biểu hiện gì, trước sau vẫn luôn lặng lẽ, chỉ lắng nghe một người đàn ông trong đám nói về sự sắp xếp của lịch trình.
Trần Mặc Đông, Lộ Nghiên, Lâm Hướng và Thẩm Tiếu cùng ngồi một xe. Người lái xe là Lâm Hướng, Trần Mặc Đông ngồi cạnh ghế lái, Lộ Nghiên và Thẩm Tiếu ngồi phía sau.
Xe xuất phát, Lộ Nghiên nhìn đồng hồ, cô tưởng đã muộn nhưng thực ra còn chưa đến sáu giờ. Trần Mặc Đông chắc rất ít ngồi bên ghế phụ, bình thường nếu không ngồi phía sau, anh sẽ ngồi ghế lái. Lộ Nghiên cảm thấy phải cảm ơn anh, nhưng lại không hiểu nổi vì sao phải cảm ơn. Lúc này Trần Mặc Đông ngửa đầu dựa vào ghế ngồi, nhắm mắt, một trong những tư thế chuẩn mực của nhà họ Trần.
Lúc đầu Lộ Nghiên và Thẩm Tiếu chỉ chào hỏi qua quýt, họ không giống như bạn bè, mà giống những đồng nghiệp xa cách. Hai người ở giữa vui sướиɠ và xấu hổ, sau khi Lộ Nghiên và Thẩm Nham chia tay, Thẩm Tiếu chưa từng liên lạc lại với Lộ Nghiên, Lộ Nghiên cũng vậy, dù gì cũng đã chia tay, hà tất phải chạm đến cuộc sống của nhau.
Thẩm Tiếu vài lần muốn mở miệng lại thôi, vẻ mặt cũng mang theo nụ cứng ngắc, Thẩm Tiếu đúng là không thích hợp mang vẻ mặt này.
“Về khi nào vậy?” Lộ Nghiên mở miệng phá tan không khí ngượng nghịu, giọng nói cố gắng mang theo niềm vui.
“Bốn tháng trước, học phần nghiên cứu sinh đã xong rồi, vì thế mình quay về, mình vẫn thích Trung Quốc hơn.” Lộ Nghiên rất thích nghe Thẩm Tiếu nói chuyện, không chỉ vì giọng nói cô dễ nghe, mà còn vì chỉ cần người khác mở đầu, Thẩm Tiếu sẽ đem một chuỗi chủ đề ra để nói chuyện, không cần truy hỏi, Lộ Nghiên thích cảm giác này.
Hai người nhìn nhau.
“Cậu xem cái này đi.” Thẩm Tiếu giơ chiếc di động của mình lên, chiếc móc điện thoại là một cái nấm ngộ nghĩnh được làm từ vải. Lộ Nghiên đã từng làm vài cái, cô tặng Thẩm Tiếu một cái, nhưng cái này rõ ràng không phải cái Lộ Nghiên làm.
“Mình dựa theo cái cậu làm đấy, nhưng cái mình làm không đẹp, đường may quá lớn, lại không ngay ngắn nữa.” Thẩm Tiếu ngại ngùng nói.
“Thật ra cũng không tệ mà, làm nhiều sẽ đẹp thôi.” Lộ Nghiên nhìn một lúc, quả thật mũi kim rất to.
“Cậu vẫn giữ thói quen khen người khác, một tí cũng không thành thật. Cái móc kia mình treo lên túi xách rồi, rất hợp đúng không?” Thẩm Tiếu chỉ chiếc túi bên cạnh.
Quan hệ giữa hai người cũng dịu đi khi tán gẫu, không ai nhắc đến vấn đề của Thẩm gia, đương nhiên bao gồm cả Thẩm Nham.
Xe chạy rất êm, Lâm Hướng và Trần Mặc Đông chỉ thi thoảng nói vài câu. Bầu trời trước mắt dường như đã sáng lên, con đường đang đi chính là con đường Lộ Nghiên và Thẩm Nham từng đi xem mặt trời mọc, cách núi không xa lắm. Ngày đó, trời cũng chưa sáng, lúc đi đường và leo núi, Lộ Nghiên đều ỷ lại dựa vào cánh tay của Thẩm Nham, không chịu dùng sức mình, Thẩm Nham thường chọc người Lộ Nghiên, khiến cô đến mức đau bụng và tỉnh táo lên nhiều. Nhưng qua một hồi, Lộ Nghiên lại dựa vào cánh tay Thẩm Nham, Thẩm Nham sẽ không chọc cô nữa, anh chỉ nói với cô về cảnh sắc trên núi và cảnh mặt trời mọc, còn Lộ Nghiên giữa mơ màng vẫn nở nụ rực rỡ.
Lộ Nghiên và Thẩm Tiếu ngáp liên tục, hai người dựa vào vai nhau, cánh tay vòng vào nhau. Có lẽ là cùng huyết thống, Lộ Nghiên cảm thấy hơi thở quanh mình rất dễ chịu, rất ngọt ngào. “Mình rất nhớ cậu” (Cũng có thể là “Em rất nhớ anh” – tùy theo cách hiểu của mỗi người), Lộ Nghiên nhớ lại câu này, trong lòng lại một lần nữa nhắc lại.
Có thể do bỗng dưng nhìn thấy sự cảm động của bạn, khóe mắt Lộ Nghiên rớt nước mắt xuống bả vai Thẩm Tiếu, giọt nước ngấm thành một vầng trên áo, Thẩm Tiếu đưa tay kia lên, lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt Lộ Nghiên.
“Ngủ một giấc đi, tỉnh dậy mới có thể chơi chứ.” Thẩm Tiếu nói.
Lộ Nghiên không trả lời, cũng không động đậy, có thể cô đã thật sự ngủ rồi.