Hôm sau, Mộng Linh vừa ăn sáng xong liền nhận được cuộc gọi từ Vân Yên. Cô ấy hứng khởi kể về chiến tích của mình, còn luôn miệng miêu tả lại vẻ mặt thất thần của Khương Vĩnh Thành sau khi được tiêm thuốc.
“Cậu đó nha, lần này bác sĩ Khương chắc sợ cậu thật rồi!” Mộng Linh cười rôm rả, nói thêm với Vân Yên mấy câu nữa thì tắt máy.
Xoay người đi lên nhà, đúng lúc Mộng Linh bắt gặp Gia Huy. Thấy cô vừa nói chuyện điện thoại với ai rất vui vẻ, cậu ngỏ ý thăm dò:
“Là anh trai đó sao?”
Người mà Gia Huy nhắc đến là Cố Tử Sâm. Tối qua cậu biết chuyện liên quan đến Mộng Linh, ngoài việc căm ghét Thiệu Quang Phong thì Gia Huy rất ủng hộ chị gái mạnh mẽ tiến đến bên tình yêu mới, sớm quên đi kẻ bội bạc đã làm tổn thương mình.
“Không phải đâu. Là Vân Yên vừa gọi cho cho chị.”
“Chị à, em ủng hộ chị đến với anh Tử Sâm! Còn cái tên Thiệu Quang Phong kia, chị đừng nghĩ đến hắn mà đau lòng nữa.”
Nghe vậy, Mộng Linh chỉ biết thở dài. Hết Vân Yên rồi đến Gia Huy, bọn họ đang ủng hộ điều gì?
Cô và Cố Tử Sâm như người của hai thế giới khác nhau vậy. Ở cùng một chỗ, vốn không hợp.
“Đau lòng cái gì chứ? Em yên tâm đi, chị mạnh mẽ hơn những gì em nghĩ đó!” Mộng Linh vỗ ngực ra oai.
Hai chị em ra cùng nhau đi lên phòng khách. Gia Huy trở về phòng của mình sửa soạn quần áo để chuẩn bị đi học, còn Mộng Linh ngồi xuống bàn uống nước nói chuyện cùng Cầm Liên.
“Hôm nay con về lại chỗ của Tử Sâm đi. Mẹ thấy cậu ấy có vẻ chân thành, nếu hai đứa thật sự muốn phát triển tình cảm, vậy thì thử xem thế nào.”
Mộng Linh khá bất ngờ trước lời nói của mẹ. Ngày hôm qua, dường như bà còn phản đối mối quan hệ giữa cô và Cố Tử Sâm, nào ngờ nhanh như vậy đã thay đổi quyết định.
“Vâng ạ! Cảm ơn mẹ đã ủng hộ quyết định của con.” Cô choàng tay ôm lấy eo Cầm Liên, đầu tựa lên vai bà, mỉm cười.
Cũng không còn sớm nữa, Mộng Linh phải đi thay quần áo để đi làm. Một mình mẹ cô ngồi ngoài phòng khách, được một lúc thì bà đến trước bàn thờ, lấy một nén hương đốt cho chồng.
“Ông à, ông ở trên trời có linh thiêng phù hộ cho Mộng Linh gặp được người tốt, thật lòng yêu thương con bé nhé…”
Bà thành tâm nói với người chồng quá cố, hy vọng ông có thể phù hộ cho con gái mình. Từ ngày không còn cha bên cạnh, cuộc sống của Mộng Linh đã khổ nhiều rồi, Cầm Liên không mong cô gặp thêm trắc trở trong chuyện tình cảm nữa.
Thay quần áo xong, Mộng Linh ra ngoài vừa hay nghe được những lời của mẹ. Cô lặng người, bất giác thở dài thườn thượt.
Hẳn là Cầm Liên đã rất khổ tâm vì cô. Vậy mà, Mộng Linh lại lừa dối bà…
Ngồi xe buýt đến công ty, cô tựa đầu vào cửa kính, thơ thẩn nhìn ra ngoài đường tấp nập xe cộ. Cô đưa tay vuốt mặt, điều chỉnh nhịp thở để lấy lại tinh thần.
Không thể cứ ủ rũ thế này mà làm việc được. Dù sao có những chuyện đã lỡ rồi, có muốn thay đổi thì cũng chỉ làʍ t̠ìиɦ hình thêm xấu đi mà thôi.
Mộng Linh bước vào phòng làm việc của Cố Tử Sâm, hắn vẫn chưa đến. Cô kéo rèm cửa, để ánh sáng ban mai chiếu vào trong căn phòng. Đem ly cà phê nóng đặt lên trên bàn, cẩn thận xếp gọn lại xấp giấy bị lệch góc, sau đó Mộng Linh đi ra ngoài.
Ngay lúc chạm mặt Cố Tử Sâm. Hôm nay, hắn đến công ty sớm hơn mọi lần.
“Vào đây đi.”
Cố Tử Sâm nhìn thấy ly cà phê Mộng Linh chuẩn bị, theo thói quen nhấp nhẹ một ngụm. Hắn tiến đến bàn, ngồi xuống đối diện cô gái nhỏ.
“Tối nay, cô có về nhà không?”
Mộng Linh nhìn hắn, đang suy nghĩ xem chữ “nhà” trong lời nói của Cố Tử Sâm là nhà của cô hay biệt thự của hắn.
Cô cắn nhẹ môi, đáp:
“Tối nay tôi sẽ trở về biệt thự.”
“Mẹ có nói gì không?” Hắn hỏi.
Đột nhiên hai người lại trở nên im lặng. Mộng Linh khẽ nhíu mày, Cố Tử Sâm mới nhận ra lời nói của mình có chút gây hiểu nhầm. Hắn hắng giọng, rồi nói:
“Ý tôi là mẹ của cô.”
“Không ạ.” Mộng Linh đáp lại ngay sau đó.
Những lời của Cầm Liên, cô không kể cho Cố Tử Sâm được biết. Vốn dĩ, hắn nghe cũng chẳng để làm gì. Mà có khi lại dẫn đến những hiểu lầm không đáng có.
Cô biết, mối quan hệ giữa mình và Cố Tử Sâm, nhất định phải giữ chừng mực.
“Ừ. Tối qua cô không trở về nhà, Minh Châu… con bé nhớ cô lắm.”
Cái này Cố Tử Sâm nói thật, bởi vì suốt đêm hôm qua, Minh Châu cứ nhắc đến Mộng Linh, trằn trọc không ngủ. Con bé định gọi điện thoại cho cô, nhưng lại bị hắn ngăn cản nên càng thêm bứt dứt.
Mộng Linh khẽ gật đầu, rồi chợt nhớ đến món quà mình chuẩn bị Cố Tử Sâm, liền mở túi xách lấy ra một chiếc hộp màu đỏ.
“Chiều qua tôi đi mua quà cho Minh Châu, vừa hay nhìn thấy cà vạt ở cửa hàng này rất đẹp, nên mới mua một cái. Tử Sâm, hi vọng anh nhận lấy nó.”
Chờ đến khi Cố Tử Sâm đưa tay ra cầm lấy hộp quà, Mộng Linh nói tiếp:
“Cảm ơn anh ngày hôm qua đã viện lý do để nói giúp tôi trước mặt của mẹ.”