Khương Vĩnh Thành ngất xỉu vì kiệt sức. Đàm Vân Yên hỏi Khải Lâm mới biết từ sáng đến giờ, một mình anh đã đảm nhận liên tiếp hai ca phẫu thuật, nguyên nhân bởi vì một bác sĩ mổ chính gặp vấn đề khẩn cấp, cho nên mới cần gấp người thay thế.
Nằm nghỉ ngơi suốt ba tiếng đồng hồ, cứ tưởng tình trạng của Khương Vĩnh Thành sẽ tốt lên, ngờ đâu đến nửa đêm anh tỉnh dậy, mặt mày xanh xao, không ngừng nôn mửa.
Vân Yên luôn túc trực bên phòng bệnh. Cô ấy giặt khăn giúp Khương Vĩnh Thành lau mặt, miệng lầm bầm trách móc:
“Làm bác sĩ, anh có biết tự ngược đãi bản thân mình là có lỗi lớn với bệnh nhân đến thế nào không? Bình thường cứ thích quản tôi, bây giờ bộ dạng lại thành ra thế này, thật là không còn lời nào để nói…”
“Được rồi, cô nói bớt một câu thì lăn ra chết sao?” Khương Vĩnh Thành đưa tay ôm lấy bụng, gương mặt nhăn nhó vì đau đớn.
Dạo gần đây anh thường xuyên trực đêm ở phòng cấp cứu, lịch khám bệnh, phẫu thuật, tham gia hội chuẩn lại dày đặc. Khương Vĩnh Thành không ăn uống điều độ, còn làm việc quá sức, nên mới gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe của mình.
“Được được, xem như tôi lắm lời. Bác sĩ Khương sau này nhớ đừng bỏ bữa nữa, không tốt chút nào.” Đàm Vân Yên dặn dò.
Từ khi đến bệnh viện làm bác sĩ thực tập, cô ấy luôn được Khương Vĩnh Thành đôn đốc ăn đủ một ngày ba bữa, thậm chí còn ăn thêm bữa phụ vì lý do cần đủ sức khỏe để lo cho bệnh nhân. Mới có mấy tháng, nhờ ơn Khương Vĩnh Thành mà Vân Yên sắp béo tròn như mấy chú lợn con rồi. Quản người khác thì chặt chẽ, vậy mà anh lại thờ ơ với chính mình.
“Hừ, hừ… Tôi biết rồi.” Khương Vĩnh Thành cắn môi rêи ɾỉ.
Vân Yên nhìn anh, xùy nhẹ một tiếng. Cô ấy ra ngoài cửa phòng bệnh, đúng lúc Khải Lâm đẩy xe dụng cụ y tế đi vào.
“Cậu giúp tớ tiêm thuốc cho bác sĩ Khương nhé? Bây giờ tớ còn ca trực.”
Khải Lâm và Vân Yên cùng là bác sĩ thực tập dưới sự hướng dẫn trực tiếp của Khương Vĩnh Thành, cho nên hai người nói chuyện khá thoải mái.
“Ừ ừ, Khải Lâm, cứ để cho tớ.” Nhìn theo bóng lưng cậu ta, Đàm Vân Yên liền nở nụ cười tinh quái.
Sau khi kiểm tra qua loại thuốc cần tiêm, liều lượng, nhãn hiệu, cô ấy quay sang nói với Khương Vĩnh Thành:
“Bác sĩ Khương, tiêm thuốc thôi.”
Sắc mắt ai đó càng trở nên khó coi, anh xua tay trước mặt, lắp bắp nói:
“Không cần… tôi, tôi uống thuốc là được rồi.”
“Đường tiêu hóa anh có vấn đề, nôn ói như vậy sao có thể uống thuốc được?”
Vân Yên nhếch nhẹ khóe môi trái, sau đó kiểm tra sơ bộ cho Khương Vĩnh Thành. Đo huyết áp xong, cô ấy bảo anh nằm nghiêng người sang một bên, kéo cạp quần thấp xuống.
“Tiêm ở cánh tay đi!”
“Không được. Chẳng phải tiêm ở mông an toàn hơn sao? Bác sĩ Khương, anh mau kéo quần xuống.” Vân Yên tỉnh bơ ra lệnh.
Mặc kệ cô ấy hối thúc, Khương Vĩnh Thành vẫn kiên quyết lắc đầu. Anh cắn nhẹ đầu môi dưới, trên trán đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
“Thôi, tôi chịu được.”
“Ồ, bác sĩ Khương sợ tiêm đến thế à?” Nhìn vẻ mặt mím môi chịu đựng, thà chết chứ không chịu tiêm của anh, Vân Yên liền trêu chọc.
“Ai nói tôi sợ tiêm thuốc? Cô… cô đừng có mà nghĩ suy diễn linh tinh.”
Để người khác biết một bác sĩ lại sợ tiêm, mặt mũi của Khương Vĩnh Thành ném đi đâu được chứ? Hơn nữa Vân Yên còn muốn tiêm vào mông của anh, dù cho anh có đau đến chết cũng không để cô ấy được như ý nguyện!
“Hay là anh không thích tôi tiêm cho anh? Vậy thôi, tôi đi gọi Khải Lâm vào. Ừm hữm… tôi đoán cậu ấy cũng chọn tiêm vào mông thôi.”
Đàm Vân Yên mất cả hứng, đang định ra ngoài thì Khương Vĩnh Thành lên tiếng:
“Nhanh lên đi.”
So với cái tên Khải Lâm có chút vụng về kia, thà rằng Khương Vĩnh Thành để Vân Yên tiêm cho mình thì tốt hơn.
Với lại nếu không tìm cách giảm đau, tình trạng của anh sẽ ngày càng xấu thêm, cho nên Khương Vĩnh Thành hạ quyết tâm nghiêng người sang một bên, dùng tay kéo cạp quần xuống, để lộ nửa phần mông trên trắng mịn.
“Từ đầu như vậy có phải tốt không?”
Đàm Vân Yên cười gian tà, nhanh chóng đeo bao tay vào, chớp lấy cơ hội ngàn năm có một để tiêm vào mông Khương Vĩnh Thành. Đâu phải ai cũng có cơ hội được tiêm cho bác sĩ Khương của chúng ta chứ? Chuyến thực tập này của cô ấy xem như quá thành công rồi. Khà khà…
“Cô cười cái gì?”
Mũi kim tiêm đã được rút ra, mặt mũi Khương Vĩnh Thành vẫn chưa hết nhăn nhó, còn người đang đứng ở kia lại vô cùng đắc ý, giống như vừa mới xây dựng được thành tựu gì to lớn lắm vậy.
“Tôi có cười cái gì đâu chứ? Bác sĩ Khương, mông anh trắng thật đó!”
“Đồ biếи ŧɦái, cô dám nhìn mông của tôi?”
Khương Vĩnh Thành hối hận thật rồi! Bình thường, anh không nên sai vặt Vân Yên nhiều như vậy, không nên lạm quyền mà chèn ép, gây thù với cô ấy.
“Tôi đâu có cố ý chứ? Chỉ là nó ở ngay trước mắt, biết làm sao được?”
Nhìn cái dáng vẻ mím môi tự dương dương tự đắc của cô gái kia, Khương Vĩnh Thành mím môi nói không nên lời.
Rốt cuộc, kiếp trước anh đã tạo nghiệp gì, mà kiếp này lại rơi vào tình huống oái oăm thế này?