"Ở Nam kinh thì gia tộc Lý chính là gia tộc đứng đầu. Theo ghi chép lịch sử thì từ khi khai hoang lập địa vùng này, trong buổi thiên tế, các vị thần đã đặt một nụ hoa trà màu xanh chưa nở vào tay ông tổ Lý Sinh đời thứ nhất rồi lựa chọn ông là người trông coi và giữ gìn vùng đất thơm.
Trong quá trình hình thành, thiên thời địa lợi nhân hoà, ông tổ Lý không những giữ gìn mà còn giúp nơi đây phát triển hưng thịnh bằng nghề gốm, trải qua nghìn năm, đi qua nhiều đời con cháu gia tộc Lý vẫn luôn là gia tộc danh giá nhất, đáng kính nhất và quyền lực nhất ở đây". Tịnh An bắt đầu sử dụng số kiến thức của mình một cách có ích.
Tại Dân không nói gì, cậu lần này thập phần chăm chú lắng nghe.
"Gia tộc Lý ngoài quản vùng đất ra thì hiện thời là gia tộc làm gốm lớn nhất nơi này. Gốm thì ai cũng có thể làm, nhưng được như nhà Lý thì chỉ có gia truyền thôi", Thành Xán nói thêm vào.
"Người đẹp trai ở giữa kia là Lý Đế Nỗ, con trai ngài Lý, cháu đích tôn của trưởng vùng Lý Sinh hiện thời. Hậu duệ Nam Kinh đời sau này", Điền Tuấn hất cằm.
"Cậu ấy tương lai chính là chủ của toà phủ quyền lực nhất Nam Kinh đó, sinh ra đã được định sẵn rồi, tuy bằng tuổi chúng ta nhưng đẳng cấp không cùng đâu". Bạn bàn bên nhún vai, tiếp tục ra sức ăn phần cơm của mình.
Tại Dân trề môi, "gì chứ, thời đại nào rồi?... Nhưng sao phải ăn mặc thế? Mà mấy ngày trước không thấy cậu ta cùng đám bọn họ?"
"Lễ truyền thống của gia tộc Lý diễn ra vài ngày trước, họ vắng mấy buổi trưa để làm lễ, hôm nay xong chắc là đến trường luôn. Cổ phục của gia tộc Lý sẽ mặc trong những dịp lớn, lễ cúng tổ này của họ lớn lắm nên chắc mặc hết hôm nay cơ."
"Và cậu làm quen dần đi, Nam Kinh thờ phụng thần linh, đất trời nên trong năm ở đây sẽ có những đại lễ hội rất lớn. Đến khi đó cậu mới thấy rõ Lý Đế Nỗ trong cổ phục đẹp như một vị thần là thế nào!", Tịnh An chống cằm cười tủm tỉm.
"Sự xuất hiện của cậu khiến bọn này bỡ ngỡ vì đẹp trai không kém gì nhưng về vị thế thì... tốt nhất đừng lại gần mấy người của gia tộc Lý, nhất là Đế Nỗ nhé. Cậu ấy lạnh nhạt và ở cái tầm... ừm... kiểu vậy đó..."
Thành Xán nhỏ giọng ái ngại. Chép miệng một lúc lại nói thêm:
"Còn Thư Di, cô bạn xinh đẹp ngồi cạnh Đế Nỗ kia không phải người của gia tộc Lý nhưng được định ước là vị hôn thê của Đế Nỗ, con gái của dòng họ Triệu Bọn họ là thanh mai trúc mã, sớm sẽ là vợ chồng thôi. Ở đây ai mà không mê mệt Đế Nỗ chứ, nhưng chẳng dám quá phận để mà tơ tưởng tới nữa là".
Cao Dương bỏ đũa xuống, tay khép lại rồi mở rộng đến ngang thân, vẽ thành một đường thẳng vô hình. "Gọi là ranh giới đó, lằn ranh giới này giữa bàn bọn họ với chúng ta, không bước qua được đâu."
"Gì vậy trời?" Tại Dân xì một cái, tầm gì thì tầm. Bố cậu còn mấy lần trực tiếp tham dự hội nghị cấp cao, còn bắt tay tổng thống đây, nghe có oai không.
Tuy cậu không phải thái tử hay hoàng tử gì nhưng cũng không mắc mớ gì phải xem mình thấp hơn một kẻ bằng tuổi chẳng khác biệt mấy ngoài ba cái danh vọng cổ hủ, còn thêm cả hôn ước, trời ạ. La Tại Dân, mười bảy tuổi, sống nơi văn minh thích yêu ai thì yêu, làm gì thì làm, không cúi mình trước cái gì. Bây giờ còn biết tới vị trời con này.
Người thành thị như cậu có chút nực cười pha hốt hoảng. Tiếp cận cậu ta có khi nào bị đem ra giữa sân chém đầu không vậy?
"Phụt" Tại Dân bị chính suy nghĩ của mình chọc cười. Cười đến phun một hạt cơm ra ngoài, đột nhiên thấy rất hứng thú. Lý Đế Nỗ rốt cuộc là cái thá gì để La Tại Dân phải sợ.
Thử chém rơi được cái đầu quý giá này ra xem nào, haha. Haha...Ha...
Nực cười, ông đây sợ chắc. Họ La đứng phắt dậy, cầm theo khay cơm của mình, dường như định tiến đến bàn của đám quý tộc kia.