Chương 2

"Cậu ấy đến từ Thượng Hải thật đấy, giống idol trên tivi ghê!"

"Đẹp trai quá, đúng là người thành phố rồi"

"Mẹ ơi, dân Thượng Hải thật sự ngầu như thế sao? Có thật là sẽ học ở đây không vậy?"

"Sao lại đến đây vậy chứ?"

"....."

Tại Dân lắng tai nghe những lời xì xầm bàn tán ở dưới, bản thân đứng trên bục viết tên mình lên bảng nhếch mép cười thầm, cũng không khác xa dự đoán sẽ trở thành trung tâm chú ý của cả cái trường làng này.

À, không thể gọi là trường làng, bởi nó to và đẹp hơn sự xập xệ hay nghèo nàn trong tưởng tượng của cậu rất nhiều, rất rất nhiều.

Lúc đến nơi Tại Dân mới thật sự cảm được ba chữ "vùng đất thơm".

Sự cổ kính tráng lệ phủ lên mảnh đất này khiến Nam Kinh như tách mình ra để ở trong một khoảng không gian và thời gian riêng lẻ. Không có công trình hiện đại, trải khắp vùng đồng đều là lối kiến trúc truyền thống dựng lên từ gỗ với sét nung. Vậy nên khắp nơi nều hoà chung một màu nâu xám ám mùi rừng, mùi đất nung, mùi của sự yên bình. Nhưng lại vẫn cứ mang cảm giác trầm mặc dù có tráng diễm biết bao nhiêu.

Thị trấn nhỏ tách biệt trên quần đảo phía Nam lại có thể tuỳ ý đem theo dáng vẻ như một cố đô thực thụ, vậy mà không thường được chú ý. Có lẽ nơi đây quá xa, ít được nhắc đến trên báo đài, cũng không khai thác du lịch chăng?.

Tại Dân đem thắc mắc hỏi người bố bách khoa toàn thư của mình liền nhận được câu trả lời rất văn hoá, "Người dân nơi này khép kín, sống bằng đức tin với thổ thần phương Nam, thần rừng chở che, thần biển cả bảo bọc. Họ không muốn nơi đất thiêng bị phá hoại và mất bản sắc".

"Phép vua thua lệ làng" hiện hữu ở đây một cách rõ ràng. Trưởng vùng này là một người cực kì khó tính, việc đến đây để nghiên cứu cùng mở rộng văn hoá vùng dù có sắp xếp theo chỉ thị từ bộ xuống chính quyền địa phương của bố cậu, năm lần bảy lượt vẫn phải cần đến cái gật đầu đồng ý hoà hảo của ông ta mới có thể.

Mà ba cái chuyện đó Tại Dân cũng không cần biết quá sâu. Ít nhất vào giờ phút này cậu chỉ cần cố hoà nhập với hai mươi mấy con người bằng lời giới thiệu kèm nụ cười ghi điểm đẹp nhất để nhận lấy những cái vỗ tay háo hức chào đón nồng nhiệt . Vui vẻ qua ngày biết đâu nhanh thôi liền có thể trở về Thượng Hải.

Người thành phố ngược dòng đến đây tựa làn gió mới mẻ, không chỉ gói gọn trong lớp mà thông tin về nam sinh đẹp trai thời thượng vừa chuyển đến búng tay một cái đã lan khắp trường. Ai nấy đều nháo nhào vây quanh Tại Dân, cậu cũng không lấy làm phiền phức ngồi giữa bọn nam nữ sinh kia đối đáp qua lại mấy câu hỏi tò mò của bọn họ.

Bạn học ở đây cũng không mấy tạo khoảng cách, cộng hưởng với tính cởi mở cùng gương mặt ăn tiền của Tại Dân, cậu quá dễ dàng để lấy lòng được tập thể. Cứ nhìn cậu bàn trên đang ra sức giới thiệu về ngôi trường trăm năm danh giá này rồi hứa hẹn dẫn cậu đi tham quan hay cô bạn lớp trưởng tận lực giúp cậu làm quen với tiến độ học ở nơi mới, hoặc là đứa hiền lành bàn dưới không ngừng lấp lánh mắt nhìn cậu nói đến Thượng Hải ồn ào thế nào so với Nam kinh thì biết.

Cùng với thành viên cơ may ngồi cạnh cậu, mấy người kể trên chỉ cần một ngày đã liền tự tạo thành tổ hợp nhiệt huyết của bạn học La. Cậu hihi haha không buồn từ chối đám bạn mới này, mặc kệ họ muốn gì thì gì, ngoài chuyện hơi phiền phức ra thì cũng giúp ích cho cậu nhiều trong thời gian ở đây.

Tại Dân dần có thể chấp nhận được quỹ đạo nhàm chán giữa việc đến trường và ru rú trong nhà video call kể lể hết từ thằng em Trí Dũng đến đứa bạn Lục Hi . Bố La cũng có gợi ý đưa cậu đến buổi lễ truyền thống gia đình của nhà nào đó, không thì dạo quanh vùng này nhưng cậu nào thiết tha.