Điền Tuấn, nhân vật được biết đến là thành viên cơ may được ngồi cạnh Tại Dân đang hí ha hí hửng đẩy vai cậu như thể "chúng ta là đôi bạn tri kỉ mười năm" miệng không ngừng lảm nhảm, đến tận khi ngồi được vào bàn ăn ở căntin vẫn chưa hết chuyện.
"Nhưng mà cậu không muốn đi chơi với bọn tớ thật hả? Tính ra cậu đi học được ba ngày rồi mà bọn mình vẫn chưa có đi ăn cá nướng đó. Nam Kinh bao nhiêu cái hay"
Tên bàn bên này miệng ngậm một muỗng cơm khều khều nhỏ lớp trưởng chờ sự đồng ý, "phải không Tịnh An?".
La Tại Dân không để tâm, nghe câu được câu mất nên chẳng hiểu sao mà đám này thích đi ăn cá nướng thế, ngày nào cũng chăm chỉ rủ cậu. Nghĩ trong lòng, Tại Dân thấy thời gian ăn cơm trưa cùng mấy tên bọn họ đã ồn ào đủ rồi, không có nhu cầu thêm.
Xung quanh vẫn cứ lời ra lời vào, nào có biết trong đầu cậu toàn mấy chuyện linh ta linh tinh ví dụ như chuyện cơm nước ở trường này ngon ghê, tuy không nhiều nhặn hay thượng hạng như trường cũ nhưng vẫn nuốt được, hệ thống giáo dục vùng quê mà lại có nhà ăn tiên tiến chứ, đúng là mở mang tầm mắt.
"Đúng không Dân Dân?", cậu bàn trên, hình như tên Cao Dương vừa nói về chuyện gì đó nhưng Tại Dân còn đang tập trung đánh giá miếng chả mực hôm nay.
"À, hả? Đúng gì?"
"Ý tớ là..."
Ý gì đó của Cao Dương đột ngột ngưng ngang, cậu bàn trên chưa kịp khép miệng, hướng mắt đã dừng ở phía cửa. Tại Dân ngẩn lên, chờ đợi không được câu trả lời của cậu ta cũng quay đầu nhìn theo.
Giây tiếp theo trôi qua rất lâu, Dân cũng tự nhận ngay cả cái chớp mắt của mình cũng thật chậm. Đến lúc mắt đã điều tiết rõ lại trong cái chói buổi trưa rọi tới, cậu mới nhận ra thân ảnh hoàn mỹ vừa bước vào kia không phải ảo giác.
Một nhóm năm, sáu người lướt ngang qua bàn của cậu để đến quầy ăn, cậu tò mò dõi theo để rồi rõ ràng đã chạm phải cái liếc khẽ của kẻ ngạo mạn nổi bật ở giữa.
Trái tim sắt đá của Tại Dân đánh bụp lên một tiếng, cậu trao đổi ánh mắt với người đó, hàng lông mi dài cong của hắn như có như không mà rung động. Sau đó cậu cảm giác lần lượt những ánh mắt khác trong nhóm cũng dừng một chút lại trên người cậu, thì thầm gì đó với nhau.
Ngoài một nữ sinh đi cùng, còn lại bọn họ đều khoác thêm một chiếc áo cổ phục tay rộng màu đen thêu hình hoa trà phía sau. Tại Dân để ý người ở vị trí trung tâm kia có vẻ rất quan trọng, và, ừm... quyền lực? Hắn đi giữa, cả nhà ăn nhìn hắn cũng mang vẻ ngưỡng mộ giống như khi nhìn cậu, nhưng đặc biệt hơn, lại có phần cung kính rất nhiều.
Vừa nhìn đã thấy hắn đẹp trai, cực kì đẹp trai. Nét nam tính chảy trôi trên xương hàm, trên gân cổ, trên yết hầu và những đường mạch máu dẫn dọc nơi phần khuỷ tay đi xuống, ẩn hiện dưới ống tay áo của hắn. Vẻ đẹp của idol chính hiệu này nếu ở Thượng Hải hắn chắc chắn sẽ được cực kỳ săn đón bằng mọi thủ đoạn.
Nhưng nhan sắc điên cuồng đó lại vì nốt ruồi nơi khoé mắt đẹp kiều diễm mà làm mềm mại đi trái tim Tại Dân.
Tại Dân nuốt nước bọt, đánh tiếng hỏi đám bạn mới, "Ai thế? Thành viên xã hội đen à? Bảo kê trường học? Học sinh cá biệ...umm".
Thành Xán bàn dưới mau lẹ bịt miệng Tại Dân, ra dấu "suỵt" một cái.
Cái gì mà cá biệt. Bọn họ là người của gia tộc Lý, là tộc chủ đứng đầu của vùng Nam Kinh đó."
"Gia tộc Lý?", Tại Dân nhướng mày, len lén nhìn trộm thêm lần nữa.
"Chẳng lẽ cậu chưa biết?"
Tịnh An tròn mắt ngạc nhiên, cậu bạn này đến đây hẳn không được giới thiệu về chủ nhân của cái phủ to nhất vùng sao?