Chương 40

Lần đầu tiên bước vào thế giới đồ mặn. Anh thấy món nào cũng ngon. Thậm chí có món anh mới ăn qua đã thấy thèm thuồng muốn ăn lại. Thành ra không chỉ đôi môi bị anh gặm cho xưng đỏ. Mà hai quả đồi cũng chịu chung cảnh ngộ. Trên làn da trắng muốt chi chít đầy rẫy một trời dấu hôn. Rồi cái gì đến cũng đến. Thằng em anh nó…đòi xung trận.

“Minh yêu tinh! Lão đệ đến với em đây!”

Thằng đệ anh sau một hồi chen lấn. Cuối cùng nó cũng tới vị trí cần tới. Chung Tình như vừa phát hiện ra một phương pháp giúp thai phụ giảm đau khi sinh thiên thần nhỏ. Anh sướиɠ rơn, thốt lên: “Ngọc Minh! Anh đã bước vào vùng cấm! Từ giờ sinh mệnh này sẽ tử thủ tại đây!”

Một trời kɧoáı ©ảʍ đang vỡ òa trong cô, Ngọc Minh lườm anh: “Tử thủ cái gì? Mau chạy đi! Em chịu hết nổi rồi!”

Người tình trong lòng cần anh phi nước đại. Chung Tình sốc lại dây cương, giơ tay lên trán: “Tuân lệnh em!”

Cùng với tiếng ngân nga của cô, tiếng ngựa xé gió, vượt tường rào lao nhanh vun vυ"t vọng ngập cả căn phòng.

Cô vội đưa tay bịt miệng mình và nhắc anh: “Nhỏ thôi! Chậm thôi!”

“Ô hay! Em mới bảo anh phi nước đại!”

“Mọi người trong nhà sẽ nghe!”

Anh vỡ lẽ, đưa tay kéo bàn tay đang che miệng cô xuống, nói thật to: “Em cứ la to thỏa mái! Phòng này cách âm rất tốt!”

Không biết, có phải vì không còn kiêng dè, e ngại? Nên cả cô và anh đều phóng túng hết bản thân. Đem những gì tinh túy nhất trao hết cho người mình thương.

Sau một hồi vượt trùng dương. Sóng cuối cùng cũng đổ bãi. Nhưng ngoài ngàn trùng xa đó, gió vẫn còn nên một con sóng tình khác đã âm thầm trỗi dậy.

Ngọc Minh dường như kiệt sức sau đợt sóng đầu, cô lơ mơ chìm vào giấc ngủ. Trong mơ hồ, cô dường như thấy ai đó vẫn còn miệt mài gặm từng miếng da, miếng thịt.

“Tình à, ngủ đi thôi! Em buồn ngủ lắm rồi!”

“Nhưng anh còn tỉnh lắm!” Anh vừa gặm hai xương quai xanh thơm ngon vừa ư ử lên tiếng: “Em cứ việc ngủ ngon. Kệ anh!”

Ngọc Minh thật sự để anh muốn làm gì làm. Cô sao có thể cấm một người đang đói thèm ăn cơ chứ? Bởi cô thấy cấm như vậy là một tội ác!

Cho nên, cô còn chưa kịp ngủ đã phải cùng anh nghênh đón một đợt sóng thứ hai. Ở lần hai này, mọi thứ dịu dàng hơn, đằm thắm hơn.

Đọng lại trong lòng cô là những cảm xúc khó nói thành lời. Bởi, tình cảm cô dành cho anh không đơn giản chỉ là yêu. Mà ẩn sâu trong con tim còn vướng chữ thương, chữ ơn dành cho ân nhân đời mình.

Tiếng yêu còn dễ dàng từ chối. Chứ tiếng thương, tiếng ơn sao nỡ chối từ?

Khó lắm!

“Chung Tinh! Trời sắp sáng rồi! Anh có để yên cho em ngủ không?”

“Em cứ việc ngủ ngon! Mặc anh mà!” Trời tờ mờ sáng, Chung Tình đã thức giấc nhen lửa thổi cơm, hái rau, cày cuốc: “Đêm chửa tàn thêm lần nữa nhé!”

Anh hỏi nhưng không cần cô trả lời. Việc mình mình làm. Bác sĩ mà, chuyên môn đặc biệt của anh một người làm kinh doanh như cô sao giúp được. Trời còn chưa sáng, trong phòng anh lại ngân lên thêm một chuỗi ê a.

Nếu không vì thương anh, Ngọc Minh không biết mình có chiều nổi anh không?

“Đủ rồi nhé! Ngủ đi anh!”

"Em ngủ đi! Mặc anh!

Ngọc Minh này!"

“Dạ!”

“Bước vào đời nhau rồi! Đừng bỏ nhau nghen!”

“Em không hứa được!”

“Vì sao?”

“Lỡ anh như Trần Khánh thì sao? Ngọc Minh em không đủ sức chen chân giành giật một người đàn ông!”

Anh hôn lên chóp mũi, lên môi cô: “Bậy không! Đôi chân anh chỉ bước vào đời em thôi! Nên chẳng bao giờ có chuyện đó xảy ra. Em hứa đi!”

Trong cơn thèm ngủ. Cô hứa: “Ừ!”

Có được lời hứa nhưng anh còn chưa yên tâm. Anh đòi cô móc ngoéo: “Đóng dấu anh mới chịu!” Tình cầm lấy bàn tay không xương, in ngón trỏ mình vào ngón trỏ cô: “Chúng ta không bao giờ bước qua đời nhau nhé!”

Cô cười, gật đầu. Anh hài lòng, hôn lên bàn tay mềm, mới yên lòng ôm cô ngủ thêm.

Qua một đêm ân ái mặn nồng. Mọi khoảng cách dường như không còn nữa. Trên chiếc giường rộng lớn bấy lâu trống trải mình anh nay có thêm con mèo lười gối đầu lên tay anh, rúc đầu vào ngực anh ngủ ngon lành.

Nhìn gương mặt còn nhuận hồng sau ba chầu hám ăn của anh an yên say giấc, Chung Tình ước mong sao: Thời khắc hạnh phúc này sẽ kéo dài mãi mãi…Để anh được ôm cô, được tận mắt nhìn cô ngủ ngon như thế này.

Ấy vậy mà trời vừa rạng sáng. Tiếng đập cửa phòng dồn dập làm anh và Ngọc Mình giật mình. Trong lòng cả hai thoáng lo. Một dự cảm không lành.

Anh khoát áo xuống giường sau khi hôn cô một cái: “Em ngủ thêm chút! Mọi chuyện đã có anh!”

Thế nhưng tin anh nhận được khi mở cửa: “Dennis…xảy ra…chuyện rồi!” Mẹ anh mặt tái xanh, cơ thể run lập cập bấu lấy cánh tay anh giơ lên một mảnh giấy.

Cầm mảnh giấy vỏn vẹn chỉ có hai câu nhưng cơ thể cao lớn của Chung Tình muốn ngã quỵ.

“Muốn thằng bé sống lấy 100 tỷ đổi mạng. Tao mà thấy một thằng cớm lảng vảng tao quăng nó xuống cầu!”

Tiền đối với nhà anh không quan trọng. Quan trọng là bé con sẽ khóc thét khi nhìn thấy người lạ. Và con vốn mang nhóm máu hiếm của mẹ, rủi có bề gì…Ngọc Minh sao sống nổi? Anh sao sống nổi đây?