Trong quán bar,một người đàn ông bước vào ánh đèn nhấp nháy chiếu lên người anh làm không ít cô gái trong quán bar phải đỏ mặt.Anh ta thu hết ánh mắt của mọi người trong quán,thong thả bước vào một cái bàn trong chỗ khuất.Ngồi xuống ghế liền lên tiếng:
"Hóa ra cậu trốn ở đây,làm mọi người nháo nhào đi tìm."
Người được hỏi thì không đếm xỉa đến, chỉ lẳng lặng uống rượu.Rồi anh ta lại lên tiếng:
"Có chuyện gì sao?Cậu uống nhiều quá rồi."
Người kia lắc đầu:
"Phong à,tôi không uống mấy."
Lãnh Phong khẽ nhấp môi:
"Tâm trạng không tốt?"
Lục Tử Dạ uống cạn ly rượu,nói:
"Nói thật đi, cậu và Hy giấu tôi điều gì? "
Lãnh Phong nhàn nhạt đáp:
"Sẽ cho cậu biết, nhưng không phải là bây giờ."
Lục Tử Dạ nhìn thẳng vào Lãnh Phong hỏi:
"Trả lời tôi. Trương Huyền là Mộ Vân?"
Lãnh Phong tập trung uống rượu, không đáp. Lúc này, Lục Tử Dạ tức giận thật sự. Anh túm cổ áo Lãnh Phong quát:
"Mẹ kiếp,hai người có xem tôi là bạn không? Có còn xem tôi là chiến hữu không? "
Lãnh Phong giật tay Lục Tử Dạ ra, trầm giọng:
"Vì xem cậu là bạn mới lo cho cậu, nếu không chúng tôi đã bỏ mặc cậu rồi. "
Ngay lúc này, Thượng Hy bước vào. Mọi người đứng lên chào:
"Thượng tổng. "
Thượng Hy gật đầu, anh bước vào chỗ khuất nơi Lục Tử Dạ và Lãnh Phong đang ngồi. Lãnh Phong lạnh nhạt lên tiếng:
"Chuyện này không phải chủ trương của tôi, là ý của tiểu Vân và Hy. "
Thượng Hy ngồi xuống:
"Hai cậu đang nói gì mà nhắc đến tôi? "
Lãnh Phong nhún vai:
"Cậu xấu quá, nên tìm cái để nói cho cậu có thể đẹp hơn mà không được. "
Thượng Hy liếc Lãnh Phong:
"Cậu nghĩ cậu đẹp sao? "
Rồi quay sang Lục Tử Dạ:
"Chuyện gì tôi cũng có thể nói với cậu hết."
Lục Tử Dạ nghe vậy tâm trạng rất tốt, nhưng khi nghe câu sau của Thượng Hy thì mặt anh đen lại:
"Trừ chuyện liên quan đến 5 năm trước và chuyện của Mộ Vân bây giờ. Chưa đến lúc cậu và mọi người biết. "
Lục Tử Dạ tức run người:
"Hai người các cậu... Tôi là chồng cô ấy, tôi muốn biết về vợ mình."
Thượng Hy nhìn anh, lạnh nhạt đáp:
"Nếu cậu biết điều này từ 5 năm trước thì mọi thứ đã khác. "
Nghe câu này, Lục Tử Dạ ỉu xìu. Đúng nếu 5 năm trước anh không bị mê muội, không vì sắc đẹp mà quên mất rằng mình cũng có một gia đình đang đợi. Sẽ không đẩy Mộ Vân tới bước đường cùng như vậy, sẽ không làm cô tuyệt vọng như vậy. Tất cả là lỗi của anh, anh đáng chết, ngàn lần cũng không hết tội. Nhìn Lục Tử Dạ ngã ngồi trên ghế, Thượng Hy vỗ vai anh nói:
"Trong thời gian này, hãy xem như không biết chuyện gì cả.Mộ Vân cần thời gian, để hoàn thành công việc lần này.Hoàn thành xong cô ấy sẽ quay lại. "
Lục Tử Dạ nhìn Thượng Hy nói:
"Hãy hứa với tôi, đảm bảo an toàn cho cô ấy."
Thượng Hy và Lãnh Phong gật đầu:
"Điều này chúng tôi chắc chắn. "
Lục Tử Dạ lảo đảo đứng lên:
"Vậy được rồi, tôi về đây. "
Lãnh Phong nhíu mày hỏi:
"Tự về được chứ? "
Lục Tử Dạ cầm áo lên đáp:
"Tất nhiên là được. "
Lãnh Phong đưa Lục Tử Dạ ra ngoài, khi Lục Tử Dạ đi rồi, Thượng Hy gọi điện cho A Tu:
"Bảo tiểu Vân đẩy nhanh tiến độ đi, chuyện còn lại có tôi và Phong lo rồi. "
"... "
"Được tôi đợi tin cậu. "
Lãnh Phong quay lại:
"Cậu tính sao? "
Thượng Hy nhấp ngụm rượu:
"Đẩy nhanh tiến độ. Không cái tên kia không đợi được mà làm loạn, lúc đó còn khó giải quyết hơn. "
Lãnh Phong gật đầu:
"Cũng phải. "
Cả hai trầm ngâm, họ đều muốn gia đình Lục Tử Dạ đoàn tụ, nhưng họ còn phải trải qua một cuộc đấu tranh sắp tới nữa. Qua được hay không đều do họ.
~còn tiếp ~