Họ đến đây với cái chết.
Khuôn mặt của Biên Bá Hiền và đám người xung quanh đều trắng bệch, xanh xao như nhau vì đói mòn mỏi và thiếu chất dinh dưỡng, cả người tỏa ra mùi hôi hám, nhìn đám người đó suy sụp mà lạnh lùng khiến cậu phát hoảng.
Máy tái tạo đồ ăn cuối cùng đã bị giống loài đó cướp đi trắng trợn, bọn chúng coi con người như mâm thức ăn ngon nghẻ, xé nát, tách vụn, nhai nghiến, chậm rãi hưởng thụ rồi nuốt sạch.
Kết quả là chẳng còn mấy ai sống sót, số người ít ỏi còn lại trốn hết dưới hầm đất, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài đón ánh mặt trời.
Mặt trời lóa mắt, mặt đất nóng hổi, bàn chân trần của con người bỏng rát, may thay Biên Bá Hiền còn sót lại một đôi giày. Mọi người tập trung lại với nhau, mỗi người mỗi bản xứ, tựa như có thể tự an ủi rằng chắc chắn mình sẽ không phải là người chết đói tiếp theo.
Họ ở đây tìm cách mưu sinh, tìm hi vọng sống sót, nhưng không ai biết, làm gì còn tồn tại hai chữ hi vọng ấy? Đất nơi đây không thể trồng trọt, giống loài chết tiệt đó đã bỏ thuốc độc vào nơi sinh tồn cuối cùng của loài người, mà nước lại càng thêm độc, đã ba ngày rồi Biên Bá Hiền chưa được uống ngụm nào.
Cổ họng cậu đang rát khô, bụi bẩn bay vào mũi cậu khiến cậu ngứa ngáy muốn hắt xì.
“Chúng ta đi về phía đông đi, ở đó có hi vọng, mẹ của tôi đã từng nói với tôi rằng ở đó là nơi đức tin của chúng ta!” Biên Bá Hiền ngồi vây quanh với những người đồng bọn, cậu vừa la lên vừa chỉ tay về phía đường chân trời xa xa đang bị ánh tà dương chẻ nửa.
Ráng chiều đỏ sẫm đang ôm nơi đó, rất đẹp, nếu còn sống ở thời đại công nghệ, ắt hẳn nhiều người sẽ dùng cảnh này để vẽ vật thực.
“Cậu nói cái quái quỷ gì vậy! Một khi rời khỏi đây cậu cũng sẽ bị giống loài đó ăn thịt!”, “Muốn chết thì tự mà đi, đừng có ngày nào cũng đóng vai nhà diễn thuyết mà mạnh miệng ở đây.” Người đàn ông ngồi trong góc xó mắng, Biên Bá Hiền làm lơ anh ta đi.
“Cậu ta là ai vậy? Sao lúc nào cũng hô hào với chúng ta.” Một cậu trai ngồi xổm trong góc toàn thân tả tơi, hai má hóp vào, bụi bẩn dơ dáy làm cậu chàng trông như đã ngủ trong hoàng thổ mấy năm, khi kỷ nguyên văn minh vừa bị hủy diệt, cậu ta mới chỉ là một đứa trẻ chập chững học đi.
Trong một vài năm, con người đã quay ngược lại hàng trăm năm so với thời đại công nghệ, bây giờ họ không có xe, không cần ra ngoài, quãng thời gian trước họ có thể trồng khoai tây, nhưng gần đây họ nhận ra kích thước khoai tây ngày càng nhỏ và sẫm màu hơn, không thể ăn được, họ biết được điều đó sau khi một vài đồng bọn chết đi vì ăn nó.
“À, cậu ta là Biên Bá Hiền, theo tôi nhớ thì lúc còn ở thời đại công nghệ cậu ta rất giàu, học vẽ.”
“Vẽ? Là cái gì cơ?”
“Kiểu như có thể tự tay tạo ra khung cảnh mà mình thích.”
“Khung cảnh mình thích? Tôi thích khoai tây được mặt đất nướng chín!”
Đồ ăn chín, nuốt vào bụng.
Đúng là một chuyện tuyệt vời mà những người sống sót không thể trải nghiệm được nữa. Thứ đang đợi bọn họ là cái chết, ở đây làm gì còn đồ ăn?
Không còn ai bận tâm Biên Bá Hiền đang đứng một chỗ lẻ loi, cậu như trở thành người trong suốt, dù cho sống trong môi trường này, cậu vẫn giữ mình thật sạch sẽ, đất cát có bay vào tóc, cậu cũng lấy ra cho bằng hết. Cậu không từ bỏ, tiếp tục lên tiếng, “Tôi đã nói nơi xa sẽ có hy vọng! Vì sao mọi người không tin tôi? Vì sao mọi người nhất thiết ngồi ở đây chờ chết? Ở đây không còn đồ ăn, ai cũng biết mà!”
“Nói xong chưa, ầm ĩ phá giấc ngủ của tôi.”
Lại có người mắng cậu, Biên Bá Hiền nhìn qua chỗ người nói định tranh luận với người ta, ồ, hóa ra là người đàn ông ngồi trong xó làm lơ cậu ban nãy.
Anh ta ngậm ngọn cỏ vàng trong miệng, ngước mắt nhìn Biên Bá Hiền, cậu có thể trông thấy khuôn mặt của anh trở nên cau có vì nhiệt độ nóng rực mà mặt đất tỏa lên.
“Này, nhìn tôi làm gì? Muốn ăn đòn à?”, “Nếu anh nhát gan như thế thì đừng hống hách chối bỏ mãi ý kiến của tôi.”
“Cậu đang tự đào hố chôn mình thật đấy.” Anh ta không phụ sự mong đợi của mọi người, vẫn đáp trả cậu, anh biết cậu chàng giữ sạch cho mình từ mặt đến tóc của này tên là Biên Bá Hiền, ngày nào cũng lảm nhảm tìm một người đồng hành đến nơi xa tìm cái chết với cậu. Gì mà nơi xa? Con người không còn nơi xa từ lâu rồi.
Thế giới này đã mục nát.
Mặt đất nóng hầm hập, chân của bọn họ liên tục bị bỏng, không có thuốc bôi, từ sưng phù đến rách da rồi lại tới nhiễm trùng bỏ chân trong vòng chưa đầy nửa tháng, nguồn nước bị nhiễm độc, làm sao họ biết được đâu là nước an toàn đâu là nước đi cùng với tử thần gõ cốc cốc chờ trước cửa? Con người không tài nào chống cự được giống loài đó.
Chúng nó cao gầy như người ngoài hành tinh, cơ thể mảnh khảnh tựa như chẳng cần ăn gì, nhưng thực chất là bọn nó ăn bằng sạch mọi thứ kể cả con người, dạ dày chúng thích nhất là mỹ thực, được nhấm nháp máu tươi là điều kí©h thí©ɧ chúng nhất.
Loại kí©h thí©ɧ đó theo năm tháng càng ngày càng cạn kiệt, giống loài ấy có san bằng con người hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của bọn chúng.
Con người đang chết trong cơn đói, rét và suy sụp ý chí.
Ban đầu mọi người còn đào hố chôn cho những người chết, về sau, người chết quá nhiều, họ không dám mở thêm diện tích. Cuối cùng, người còn sống tập trung trên một bãi đất trống rộng vài nghìn mét vuông, bọn họ đào hố sâu, trốn ở dưới đây, kéo dài hơi tàn.
Biên Bá Hiền cũng ở trong hang động này, nhưng cậu muốn đến nơi xa.
Mẹ cậu từng nói với cậu rằng, phải tin hy vọng sẽ đến với chúng ta, chốn phía đông, vào ngày ấy sẽ có đức tin trợ giúp, nơi xa đó có tất cả mọi thứ mà họ khao khát, chỉ cần một bước nhảy thôi, bọn họ sẽ được cứu rỗi.
Biên Bá Hiền quyết tâm đi tìm đức tin đó, nhưng cậu cần một đồng bạn, một đồng bạn có thể bảo vệ mình.
“Biên Bá Hiền, mẹ nó cậu đừng hòng ra khỏi đây, tôi đã nói biết bao nhiêu lần, quỷ mới biết ngoài đó có gì!”
“Chúng ta lại mất ba người vì chết đói rồi, Xán Liệt, tôi phải ra khỏi đây bằng mọi cách.”
Đã qua một tuần sau trận cãi vã đầu tiên ấy, lúc đó Biên Bá Hiền mắng người trong xó đó là đồ nhát gan, anh ta tên Phác Xán Liệt, cũng chính là người đàn ông cao to hiện tại đang giữ vai cậu lại cảnh cáo không cho cậu rời khỏi đây.
Trong một tuần, họ đã hiểu thêm nhiều điều, ở thời tận thế, không chỉ tốc độ của cái chết tăng nhanh, mà tốc độ hiểu và yêu một người cũng sẽ tăng với bội số lớn.
“Nếu cậu bỏ mạng ngoài đó thì phải làm sao?”
“Không tìm được đồ ăn, ở lại đây cũng bỏ mạng.”
Biên Bá Hiền nắm tay Phác Xán Liệt, cậu nghĩ nếu vẫn khuyên nhủ Phác Xán Liệt không thành, cậu đành phải ra ngoài một mình.
Khuôn mặt hốc hác của Phác Xán Liệt đầy tức giận và lo lắng, cái tên Biên Bá Hiền này, cái tên người yêu cố chấp này, một khi đã hạ quyết tâm, không chừng giống loài đó xuất hiện nói muốn ăn cậu thì cậu vẫn không hề muốn thay đổi ý định.
“Tôi vẫn muốn nói như cũ, muốn chết thì tự mà đi, tôi sẽ không đi gặp Thượng Đế với cậu, tốt nhất là cậu cút ngay tối nay đi.” Anh giật tay ra khỏi tay người yêu, thẳng thừng từ chối cậu.
Biên Bá Hiền xuất phát với một túi khoai tây nhỏ và hai bình nước, đây là kho báu của cậu dưới đáy hộp, cậu còn để lại năm túi khoai tây và một bình nước, tự khắc Phác Xán Liệt sẽ biết nó nằm ở đâu.
Chân của cậu bắt đầu nhũn dần, cả ngày cả đêm liên tục cất bước khiến cậu mệt lả, vào thời đại công nghệ, suốt ngày cậu chỉ ngồi trong nhà vẽ vời.
Thời gian cướp đi mọi thứ, kể cả ý chí phản kháng ngoan cường đáng quý của con người, Biên Bá Hiền vẫn đang đấu tranh với nội tâm, giữ vững quyết tâm cuối cùng của mình. Cậu phải tìm thấy nơi xa mà mẹ mình nói.
Cậu đã mất người nhà, ba năm trước đây, cái miệng gớm ghiếc của giống loài đó khó mà nuốt chửng một người trưởng thành, nhưng với sự giúp đỡ của đồng bọn chúng nó, xé nát con người nhỏ bé không còn là vấn đề,
“Bá Hiền! Mau trốn đi!” Có người la lên rồi cậu bị lôi xuống hầm, sau hai năm, cậu vẫn còn sống với nỗi bi thương và niềm hi vọng khao khát. Nhất định sẽ có cách thoát khỏi đây.
Suy nghĩ này đã bị bóp chết ngay khi cậu vô tình đi vào một bãi cỏ và vô tình đυ.ng phải một tên giống loài đó.
Túi khoai tây và bình nước của cậu rơi bịch xuống đất, phát ra tiếng động yếu ớt. Cậu đang bị nâng lên, nằm trong móng vuốt của nó, eo cậu cũng bị bóp nghiền. Biên Bá Hiền vùng vẫy, tay của nó bén như dao, chốc lát nữa thôi máu của cậu sẽ tuôn ra, cơn đau tràn đến xâm chiếm bộ não, nướu của cậu chảy cả máu, tưởng chừng một khắc sau cậu có thể gặp lại người nhà.
Cậu không dám hét lên, nếu không sẽ có nhiều tên đến giằng xé cậu, đẩy nhanh tốc độ bị chúng nuốt chửng, nếu chết thì thà chết dưới miệng một kẻ thôi, cậu không muốn mình đã bị ăn mà lại còn bị mấy tên khác xé xác, như người nhà của cậu đã từng.
Cậu cứ nghĩ mình sẽ chết, chẳng ngờ nó buông cậu ra làm cậu ngã phịch xuống thảm cỏ, cậu vô thức xoa hông của mình xem sao, may là vẫn chưa đến nỗi tệ. Sao nó lại tha cho cậu chứ?
Cậu ngẩng đầu, hệt như người ngồi trong xó tuần trước cũng đã nhìn cậu như thế, dưới ánh trăng nhạt nhòa cậu trông thấy một người đàn ông cầm dao đứng lặng yên, giọt máu chảy dọc xuống mũi dao. Người đó lại đâm thêm mấy nhát vào nó, máu đen sền sệt chảy tới chân Biên Bá Hiền, mãi đến khi nó tắt thở, người đó vẫn còn căm phẫn, như đang trút giận, lặng im không nói lời nào.
“Xán… Xán Liệt? Sao anh đến đây?”
Cuối cùng anh cũng dừng lại, chà con dao xuống cỏ để lau máu rồi đút vào bao dao bên hông.
Phác Xán Liệt bước tới chỗ Biên Bá Hiền, anh chìa tay kéo cậu dậy, mùi máu của nó khiến cả hai đều muốn nôn, dù cả một ngày nay cả hai chưa ăn gì.
“Tôi quên nói, nếu muốn chết thì em phải chết trong lòng tôi, Biên Bá Hiền.”