Cô ngồi trên giường, mắt đỏ hoe và giọng mếu máo, kể lại toàn bộ sự việc hôm nay cho An Nhi. Mỗi chi tiết được thốt ra như một cơn sóng dồn dập, cô thổn thức và tìm kiếm sự đồng cảm từ người bạn thân thiết.
“Thôi nào, đừng khóc nữa!” An Nhi vỗ về cô bạn, cố gắng làm cô bình tĩnh lại. “Sau hai năm rồi, cậu vẫn không thể quên anh ấy sao?”
Thanh Tuyết nức nở, đôi mắt vẫn đẫm lệ. “Tớ đã luôn nghĩ rằng mình đã hoàn toàn quên anh ấy. Nhưng hôm nay gặp lại, tớ mới nhận ra rằng mình đã sai. Cảm xúc trong lòng tớ dâng trào không thể kiểm soát. Tớ không biết … thực sự không biết phải làm sao nữa!”
An Nhi thở dài, day day trán từ đầu bên kia dây điện thoại. Cô bạn thân này quả thực quá nặng tình và nhạy cảm; chỉ một lần gặp lại cũng đủ để khiến Thanh Tuyết bùng nổ cảm xúc. “Sống theo cảm xúc đúng là phiền toái.” An Nhi thầm nghĩ, rồi tiếp tục cố gắng an ủi Thanh Tuyết với tất cả sự đồng cảm và kiên nhẫn.
An Nhi hít một hơi dài, cố gắng tìm từ ngữ an ủi bạn mình. “Tớ hiểu mà, Tuyết. Đôi khi, cảm xúc có thể trở nên bất ngờ và mạnh mẽ hơn chúng ta tưởng tượng. Điều quan trọng là cậu cần thời gian để xử lý mọi thứ.”
Thanh Tuyết vẫn đang cố gắng kìm nén những tiếng nấc. “Nhưng tớ không biết làm thế nào để đối mặt với cảm xúc này. Tớ đã tưởng mình đã vượt qua rồi, nhưng bây giờ lại như bị lạc lối.”
“Thời gian có thể giúp cậu chữa lành,” An Nhi nhẹ nhàng khuyên nhủ. “Cậu không cần phải vội vàng giải quyết tất cả ngay lập tức. Hãy cho mình thời gian để hiểu rõ những gì đang diễn ra trong lòng.”
Thanh Tuyết gật đầu, dù vẫn chưa hoàn toàn yên tâm. “Cảm ơn cậu, An Nhi. Tớ biết cậu luôn ở đây để lắng nghe tớ. Điều đó làm tớ cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.”
“Luôn luôn,” An Nhi đáp, giọng đầy sự ấm áp và chân thành. “Cậu có thể gọi tớ bất cứ lúc nào. Hãy chăm sóc bản thân và đừng quên rằng cậu không đơn độc trong chuyện này.”
“Nói chuyện với cậu giống như đọc một quyển sách tâm lý vậy!” Thanh Tuyết dần dần lấy lại bình tĩnh sau một hồi được An Nhi an ủi bằng lý thuyết và lời khuyên. “Nghe cậu nói như thể đang đọc sách, mà là một quyển sách bổ ích, rất tốt cho tâm hồn.” Cô không quên châm chọc An Nhi, người nổi tiếng là mọt sách thời còn đi học.
“Được rồi, đừng đùa nữa. Đã muộn lắm rồi, hãy đi ngủ thôi, cô bé!” An Nhi nhẹ nhàng khuyên.
“Cảm ơn cậu, nhà tâm lý học của tớ,” Thanh Tuyết tiếp tục đùa, với vẻ châm chọc quen thuộc từ cô gái vốn hay mít ướt.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Thanh Tuyết nằm trên giường, cảm thấy một chút an ủi từ lời khuyên của bạn mình.
Dù rất nhạy cảm, cô cũng vô cùng dễ dàng bỏ qua mọi phiền muộn. Buồn thì buồn thật, nhưng khi đến giờ ngủ, cô có thể lập tức chìm vào giấc ngủ mà không chút do dự.