Buổi tiệc kéo dài đến hơn mười một giờ đêm, và không khí dần chuyển từ sự rộn ràng sôi động sang một trạng thái yên ắng khi khách mời bắt đầu ra về. Ánh đèn rực rỡ, vốn đã tạo nên một không gian lung linh, giờ đã giảm bớt, nhường chỗ cho ánh sáng mờ nhạt của đêm khuya. Tiếng cười vui vẻ, vang vọng khắp buổi tiệc, giờ thay vào đó là những lời tạm biệt ồn ào, pha lẫn những cuộc trò chuyện hối hả. Trong khi mọi người dần tản ra, những nhóm nhỏ bắt đầu hình thành, và các cuộc chia tay trở nên rối rắm hơn.
Thanh Tuyết đứng nép mình ở một góc, cố gắng quan sát tình hình từ xa. Cô chờ đợi khoảnh khắc khi mọi người lộn xộn và mải mê chào hỏi nhau, để mình có thể lén lút ra khỏi bữa tiệc mà không bị ai để ý. Mỗi lần ánh mắt cô lướt qua Minh Hiên, tim cô lại thắt lại, vì mặc dù anh đang bận tiếp đón khách, cô vẫn cảm thấy ánh mắt anh như có thể xuyên thấu mọi khoảng cách.
Khi cuộc trò chuyện xung quanh càng lúc càng trở nên ồn ào, và mọi người bắt đầu tụ tập để chào tạm biệt Minh Hiên, cô khẽ nhích về phía cửa. Bước chân của cô nhẹ nhàng và không gây tiếng động, như thể mỗi bước đi đều được tính toán kỹ lưỡng để không gây sự chú ý. Dẫu vậy, nỗi lo lắng và sự hồi hộp khiến mỗi phút giây trôi qua đều trở nên dài dằng dặc.
Cuối cùng, khi cô bước ra ngoài trời đêm, làn gió mát lạnh của buổi tối thổi qua khuôn mặt cô, mang lại sự thư giãn nhẹ nhàng, như một cơn mưa nhẹ xoa dịu cơn khát. Cô cảm nhận được sự tĩnh lặng của không gian bên ngoài, khác xa hoàn toàn với sự ồn ào bên trong bữa tiệc.
Tuy nhiên, dù cô cố gắng lén lút ra về, hành động của cô vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt sắc bén của Minh Hiên. Anh cảm thấy cơn giận dữ âm ỉ dâng lên trong lòng, một phần muốn ngay lập tức giữ cô lại và yêu cầu một lời giải thích, nhưng phần khác lại yêu cầu sự kiên nhẫn. Minh Hiên hít một hơi sâu, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh và tự nhủ: “Anh sẽ cho em thêm thời gian.” Đó như là một lời hứa với chính mình, một sự cam kết để kiểm soát cảm xúc của mình.
Anh quay về phía đám đông, duy trì nụ cười xã giao và chào tạm biệt mọi người với vẻ lịch thiệp, dù bên ngoài anh tỏ ra vui vẻ và hòa nhã. Tâm trí anh không thể rời khỏi hình ảnh Thanh Tuyết, hình ảnh ấy như một vết xước không ngừng nhức nhối trong lòng, khiến mọi suy nghĩ của anh đều xoay quanh cô.
Về đến nhà, cô ngay lập tức lên phòng, tìm cách làm dịu những cảm xúc còn xao động trong lòng. Sau khi tắm rửa và vệ sinh cá nhân, cô không thể kìm lòng mà gọi điện cho cô bạn thân An Nhi. Trong lúc đợi hồi đáp, cô thả lỏng, tìm kiếm sự an ủi và chia sẻ nỗi lòng với người bạn luôn sẵn sàng lắng nghe.