Sau bữa cơm, Minh Hiên và Thanh Tuyết cùng dọn dẹp. Khi hai người đang đứng rửa bát, Minh Hiên bất ngờ nói, “Anh có chuyện muốn nói với em.”
Thanh Tuyết quay sang nhìn anh, vẻ mặt đầy ngạc nhiên. “Chuyện gì vậy?”
“Chuyện chúng mình!” Minh Hiên đáp.
“Chúng mình?” Cô chớp mắt, không giấu được sự bối rối.
“Anh đã xin phép bố mẹ em rồi. Lát nữa em chuẩn bị một chút, anh đưa em đi chơi!” Minh Hiên nói, giọng đầy dịu dàng.
Đã rất lâu rồi Thanh Tuyết không rời khỏi nhà, nên khi nghe Minh Hiên nói sẽ đưa đi chơi, cô cảm thấy có chút thích thú. Nhưng rồi cô đột nhiên khựng lại. “Xin phép trước? Sao anh biết em sẽ đồng ý mà xin phép trước?”
“Vậy em có đồng ý không?” Minh Hiên hỏi lại, ánh mắt lấp lánh.
Thanh Tuyết ngượng ngùng không đáp, chỉ cúi đầu. Không trả lời cũng có nghĩa là đồng ý.
“Đi đâu?” Cô hỏi, giọng cố giữ vẻ thản nhiên.
“Ra công viên trên thị trấn nhé?” Minh Hiên đề nghị.
Thanh Tuyết lặng lẽ gật đầu, lòng dâng lên một cảm giác háo hức xen lẫn ngại ngùng. Cô nhanh chóng hoàn tất công việc dọn dẹp và bước vào phòng để chuẩn bị. Nhìn mình trong gương, cô tự hỏi không biết nên mặc gì cho buổi đi chơi này. Cuối cùng, cô chọn một chiếc váy màu xanh nhạt, nhẹ nhàng nhưng vẫn tôn lên vẻ nữ tính của mình.
Khi cô bước ra, Minh Hiên đã đứng chờ sẵn ở cửa, nụ cười dịu dàng trên môi. “Em đẹp lắm,” anh khen ngợi, ánh mắt đầy tự hào.
Cả hai cùng bước ra khỏi nhà, không khí buổi chiều mát mẻ và dễ chịu. Minh Hiên dẫn cô đến chiếc xe máy cũ của bố cô, nhẹ nhàng đỡ cô lên xe. Dẫu sao anh cũng chỉ có một chiếc xe, chiếc đó thì không tiện lắm.
Khi đến công viên, Minh Hiên đỗ xe và dắt tay cô đi dạo. Công viên tuy nhỏ nhưng rất đẹp, với những lối đi lát đá và cây cỏ xanh mướt. Họ cùng ngồi xuống một băng ghế dưới tán cây lớn, ngắm nhìn mặt hồ phẳng lặng phản chiếu ánh hoàng hôn rực rỡ.
“Cảm ơn anh đã đưa em đến đây,” Thanh Tuyết nói khẽ, ánh mắt lấp lánh niềm vui.
“Anh muốn em có những khoảnh khắc thư giãn và vui vẻ,” Minh Hiên đáp, giọng trầm ấm. “Em xứng đáng có được điều đó.”
Họ ngồi bên nhau, im lặng nhưng không hề thấy lúng túng. Chỉ có tiếng gió nhẹ và tiếng chim hót, tạo nên một khung cảnh yên bình đến lạ thường. Thanh Tuyết cảm nhận được sự gần gũi và an toàn khi ở bên Minh Hiên, như thể mọi lo toan và muộn phiền đều tan biến.
“Em có nhớ lúc trước chúng mình thường hay ra công viên không?” Minh Hiên bất chợt hỏi, mắt nhìn xa xăm.
“Nhớ chứ,” cô mỉm cười, hồi tưởng lại những kỷ niệm đẹp đẽ. “Nhớ có lần anh đi mua nước, em ngồi một mình rồi bị quấy rối. Anh đã nhanh quay lại đuổi hắn đi.”
“Và giờ anh vẫn muốn làm điều đó,” Minh Hiên nói, ánh mắt nghiêm túc. “Anh muốn bảo vệ em, chăm sóc em, và mang lại hạnh phúc cho em.”
Lời nói của anh khiến Thanh Tuyết cảm động, cô cúi đầu, không biết phải đáp lại thế nào. Nhưng trong lòng cô, một niềm vui âm ỉ bắt đầu nở rộ, giống như những bông hoa đang bung nở dưới ánh hoàng hôn.
“Chúng ta, bắt đầu lại nhé?”