Chương 17: Anh đang nấu cơm!

Cả ngày hôm đó, Thanh Tuyết cứ mãi suy tư, công việc bị đình trệ nên cô đi ngủ rất muộn. Sáng hôm sau, cô dậy trễ và không kịp tham gia cuộc trò chuyện căng thẳng giữa bố mẹ cô và Minh Hiên.

Khi cô thức dậy, đã thấy Minh Hiên đang vất vả bổ củi ở sân sau, việc mà trước đây bố mẹ cô chưa bao giờ để anh làm vì nể anh là khách. Nhưng sau cuộc trò chuyện mà cô không biết đó, có vẻ anh vất vả hơn nhiều.

“Em dậy rồi à?” Minh Hiên trông thấy Thanh Tuyết đang ngồi ăn một mình, bèn tiến lại gần và ngồi xuống cạnh cô.

“Anh… đang bổ củi sao?” Cô hỏi như không hỏi.

“Em tưởng anh đang đào núi à?” Minh Hiên cười trêu cô.

“Lúc sáng, mọi người có nói gì với nhau không?” Cô muốn dò hỏi chút thông tin từ Minh Hiên. Chưa kịp đợi anh trả lời, bố mẹ cô từ vườn gọi vọng vào:

“Hiên à!”

Nghe tiếng gọi, cơ thể Minh Hiên có chút giật mình, vẻ mặt lộ rõ sự bất lực, “Bố mẹ gọi anh rồi, anh phải đi làm đây!” Ánh mắt anh nhìn cô có chút tiếc nuối, khiến cô không khỏi bật cười.

“Anh đi đi!” Cô nhẹ nhàng nói.

Nhìn theo bóng dáng anh rời đi, cô không nhịn được cười thầm, “Bố mẹ mình quả nhiên cao tay.”

Buổi chiều, cô tạm gác công việc để xuống bếp chuẩn bị cơm nước, nhưng không ngờ lại thấy Minh Hiên đang bận rộn trong bếp với chiếc tạp dề màu hồng của cô.

“Anh đang làm gì vậy?” Cô hỏi.

Nghe thấy giọng cô, anh quay lại, mỉm cười. “Em à? Anh đang nấu cơm. Sắp xong rồi!”

Thanh Tuyết tiến lại gần, ngạc nhiên trước cảnh Minh Hiên hì hục với mớ rau và nồi nước sôi.

“Em không biết anh cũng biết nấu ăn đấy,” cô nói, mắt ánh lên vẻ tò mò.

Minh Hiên cười nhẹ, tiếp tục công việc. “Anh học được vài món từ mẹ em. Hôm nay muốn trổ tài một chút, mong là không tệ quá.”

Cô đứng nhìn anh một lúc, rồi quyết định phụ giúp. “Để em giúp anh một tay. Cả ngày hôm nay anh đã vất vả rồi.”

Họ cùng nhau làm bếp, Thanh Tuyết cảm thấy một sự gần gũi lạ lùng. Minh Hiên, thường ngày luôn nghiêm túc và kín đáo, nay lại tỏ ra thoải mái và vui vẻ.

“Anh nấu xong rồi,” Minh Hiên nói, giọng đầy tự hào khi bày những món ăn lên bàn.

Cả gia đình quây quần bên mâm cơm, bầu không khí ấm cúng hơn bao giờ hết. Bố mẹ cô, sau một ngày làm việc mệt nhọc, nhìn Minh Hiên với ánh mắt khác lạ, vừa cảm kích vừa thấu hiểu.

“Hiên, hôm nay không tệ nha,” bố cô nói, giọng trầm ấm.

Minh Hiên gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc. “Dạ, việc con nên làm mà.”

Nói là vậy, ai mà không biết anh là đang bị trừng phạt.

Thanh Tuyết nhìn cảnh này, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp.