Nghe con gái kể lại với vẻ uất ức, bố mẹ cô không kìm nén nổi cơn giận. Mẹ cô nói trước, giọng đầy tức giận: "Con đàn bà điên ấy, lại khiến con gái tôi phải khổ sở như vậy. Sao con không kể với bố mẹ sớm hơn? Bố mẹ sẽ cho bà ta một trận cho hả dạ." Mẹ cô tức giận thêm.
“Mẹ, con không muốn bố mẹ lo lắng, vả lại đó cũng là chuyện trong cuộc đời con, con ổn mà.” Cô nhẹ nhàng an ủi mẹ.
“Ổn cái gì mà ổn, con gái mẹ phải chịu bao nhiêu tổn thương chứ?” Mẹ cô càng thêm tức giận.
Gia đình cô có hai người con, một trai một gái. Anh trai cô đã lập gia đình và ra ở riêng. Từ nhỏ, cô luôn được bố mẹ và anh trai cưng chiều hết mực. Nay nghe con gái cưng từng phải chịu đựng như vậy, bố mẹ cô càng thêm phẫn nộ.
“Đối với loại người như thế, mẹ cũng không mong muốn có ngày phải kết thông gia với ả.”
“Mình Hiên này, thế mà lại để con gái mình chịu uất ức như vậy, dù cậu ta có tốt đến đâu, mẹ nhất định cũng phải khiến cậu ta chịu chút khổ sở.” Mẹ cô quyết liệt nói, bố cô bên cạnh gật gù đồng ý.
Nhìn cảnh này, Thanh Tuyết thầm biết những ngày tới của Minh Hiên chắc chắn sẽ không yên ổn.
Bố cô lúc này lên tiếng: “Chuyện gia đình bên kia không quan trọng, quan trọng là cậu ta có đủ sức bảo vệ con hay không. Chỉ cần cậu ta có đủ khả năng, con gái mình sẽ không bị ủy khuất.”
Ông dừng lại một lúc, rồi tiếp tục: “Bố có thể thấy cậu ta rất thâm tình với con, còn con thì chắc chắn vẫn còn tình cảm với cậu ta.” Bố nhìn cô, khẳng định.
Gương mặt cô đỏ lên, đôi mắt né tránh.
“Chuyện hai đứa yêu nhau, không ai có quyền ngăn cản. Giờ cần làm rõ mối quan hệ giữa cậu ta và mẹ cậu ta. Phải chắc chắn sau này không còn ai làm khó hai đứa, và cậu ta có đủ khả năng để con không bị uất ức, bố mẹ mới yên tâm giao con cho cậu ta.” Bố cô nói.
"Thế thì lần sau cậu ta đến, bố mẹ sẽ nghiêm túc tra hỏi kỹ càng." Mẹ cô nói, giọng đầy quyết tâm.
Bố cô nhìn cô một lúc, rồi hỏi: "Tuyết, ngoài vấn đề mẹ cậu ta, còn có lý do nào khác khiến hai đứa chia tay không?"
Cô lắc đầu. Thực ra, năm đó giữa cô và anh không có vấn đề nào khác, chỉ vì mẹ anh quá mức thái quá, khiến cô mệt mỏi mà phải rời đi.
"Vậy bây giờ khi cậu ta trở lại, ý đồ rõ ràng là muốn quay lại với con, con nghĩ thế nào?" Bố cô hỏi tiếp khi thấy cô lắc đầu.
"Con..." Cô ấp úng, không biết phải trả lời ra sao. Thực sự cô không biết bản thân nghĩ gì, chỉ cảm thấy lòng mình rối loạn từ khi anh xuất hiện.
"Nếu cậu ta đề nghị quay lại với con, con có đồng ý không?" Như hiểu rõ suy nghĩ của cô, bố cô lại hỏi tiếp.
"Nếu như, không có mẹ anh ấy, nếu như anh ấy có thể bảo vệ con như bố đã nói, có lẽ, con... con sẽ đồng ý." Sau một hồi tự đối diện với cảm xúc của mình, cô do dự trả lời.
"Bố hiểu, có lẽ, hai đứa đã từng rất yêu nhau." Bố cô gật đầu, ánh mắt chứa đựng sự thông cảm.
Nghe lời này của bố, Thanh Tuyết có chút hoài niệm. Hai người đã từng yêu nhau 3 năm, phải nói là một tình yêu nồng nhiệt. Nếu không có sự ngăn cản của mẹ anh, có lẽ tình yêu của hai người đã có quả ngọt.
“Chuyện này cứ để bố mẹ lo giúp con một phần!” Bố cô dịu dàng nói, “Hãy suy nghĩ thật kỹ, cảm nhận con tim mình! Bố mẹ luôn ủng hộ mọi quyết định của con!”