Chương 12: Em có muốn ngủ cùng anh không?

Buổi tối diễn ra trong không khí vui vẻ. Bố mẹ cô rất hào hứng trò chuyện với Minh Hiên, chia sẻ nhiều kiến thức về nhà vườn. Hóa ra, sau khi cô trốn lên phòng vào buổi sáng, Minh Hiên đã cùng bố mẹ cô lên rẫy và làm vườn từ sáng đến chiều. Chính vì thế mà có buổi tiệc thịt nướng tối nay.

Bố cô và Minh Hiên uống khá nhiều bia, và bố cô đã say ngất, bắt đầu luyên thuyên đủ thứ chuyện. Minh Hiên ngồi bên cạnh, cũng lắc lư phụ họa. Thanh Tuyết nhíu mày, đầy nghi ngờ. Tửu lượng của Minh Hiên, cô hiểu rõ hơn ai hết. Anh ta đang giả vờ say sao?

Khi bố cô gục xuống bàn và bất tỉnh, bữa tiệc nhỏ cũng kết thúc. Minh Hiên loạng choạng đứng dậy, cố gắng cõng bố cô vào phòng ngủ. Sau đó, anh lễ phép chào mẹ cô rồi bước đi không vững, chuẩn bị ra về. Thấy anh đi đứng khó khăn, mẹ cô liền bảo Thanh Tuyết dìu anh về nhà.

Thanh Tuyết cảm thấy không còn gì để nói. Có phải bố mẹ cô nên nghi ngờ người khác một chút không?

Cô biết rõ Minh Hiên đang giả vờ say, nhưng mẹ cô lại thúc giục, “Nhanh lên, mẹ thấy cậu ta được lắm đấy!” Thanh Tuyết càng cảm thấy bất lực hơn.

Đột nhiên, một tiếng động từ ngoài cửa thu hút sự chú ý của cả hai. Minh Hiên đã ngã nhào ra đất, khiến mẹ cô càng thúc giục cô hơn.

Thanh Tuyết đỡ anh dậy và hỏi, “Anh có sao không?” với vẻ lo lắng.

“Có em ở đây rồi, anh không sao đâu.” Minh Hiên mỉm cười đáp.

Cô khoác tay anh lên vai, dìu anh đi. Minh Hiên tận dụng cơ hội dựa hẳn vào cô, khiến cô khó khăn khi di chuyển với cơ thể to lớn của anh.

Minh Hiên, một cách có chủ ý hay vô tình, ép sát người vào Thanh Tuyết, đôi môi anh không ngừng chạm vào má cô. Hơi thở ấm nóng của anh khiến cô không ít lần nuốt nước bọt.

“Em vừa nuốt nước bọt sao?”

“Anh đi đứng cho thẳng vào! Em còn phải về để ngủ!” Cô cố tình tránh né câu hỏi của anh.

“Hay là em ngủ cùng anh đi? Em có muốn ngủ với anh không?” Minh Hiên tiếp tục thì thầm vào tai cô, và thêm vài hơi thở nóng bỏng.

Thanh Tuyết cảm thấy tim mình đập mạnh hơn, cô cố gắng giữ bình tĩnh khi Minh Hiên ngày càng áp sát. Những lời nói của anh, cùng với hơi thở nóng bỏng, khiến cô cảm thấy bối rối và khó chịu.

“Anh đi đứng thẳng vào,” Thanh Tuyết nhấn mạnh, nỗ lực lảng tránh ánh mắt của Minh Hiên. Cô cố gắng điều chỉnh bước đi của anh, tránh không để anh ngã thêm lần nữa.

Minh Hiên cười khẽ, nhưng ánh mắt anh vẫn không rời khỏi Thanh Tuyết. “Em không cần phải vội đâu. Cả đêm còn dài, sao không ở với anh thêm một chút?”

“Anh đừng đùa nữa. Để em đưa anh về rồi đi ngủ,” cô đáp, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

Minh Hiên nhướng mày, nụ cười của anh càng trở nên quyến rũ hơn. “Chỉ là một đề nghị thôi mà. Nếu em không muốn, anh sẽ không ép buộc.”