Chương 11
An Tô Lam nằm trên giường bệnh, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống rồi tan biến dưới lớp vải màu trắng.
“An Tô Lam, mày từng nói nếu yếu đuối sẽ không thể sống trong cái xã hội này cơ mà. Tại sao bây giờ mày lại trở nên yếu đưới như vậy?”
An Tô Lam cố ép bản thân phải kiên cường lên nhưng cho dù có cố thế nào thì vẫn là không ngừng khóc được. Bởi tận sâu trong lòng, An Tô Lam biết, cô không quên được Đường Tử Hiên, cho dù có bị chịu bao nhiêu tổn thương nữa thì vẫn không quên, không bỏ đi tình cảm này được. Cô cũng không biết Đường Tử Hiên đi là để trốn chạy khỏi cô hay là trốn chạy khỏi bản thân hắn đây.
Ngày cô dược xuất viện, mọi người đều đến đón trong đó có cả Hạ Khiêm. An Tô Lam biết ngày hôm đó Hại Khiêm không có ác ý, cũng không ai ngờ được Trần Bảo Nhi sẽ làm vậy. Sau ngày hôm đó, Trần Bảo Nhi tuy không bị bắt do Hàn quản gia đã dâu nhẹm chuyện này nhưng công ty của gia đình cô ta đã bị tụt giá cổ phiếu, suýt nữa thì phá sản. An Tô Lam biết đằng sau chuyện này nhất định do một tay của Tử Hiên tạo lên.
Trong lúc mọi người đang vui mừng đến bệnh viện để đón An Tô Lam thì khi đến bệnh viện, tất cả đều ngơ ngác vì không thấy cô đâu, họ chỉ thấy bộ quần áo bệnh nhân được gấp gọn đặt trên giường bệnh.
An Tô Lam chạy thật nhanh ra sân bay, cô không cam tâm mất đi Đường Tử Hiên, cô yêu hắn, ít nhất thì bây giờ cô cũng phải làm điều gì đó giữ hắn lại để sau này sẽ không phải hối tiếc cho những gì đã qua. Tìm một hồi cũng thấy được Đường Tử Hiên, hắn đang chuẩn bị vào nơi soát vé.
“Tử Hiên.”
Cả người hắn dứng khựng lại rồi quay người đối diện cô.
“Sao lại đến đây?”
An Tô Lam bước lên phía trước cầm tay hắn khẽ nói:
“Về với em đi dược không?”
“Anh còn phải lên máy may cho kịp giờ, em về đi, sống cho tốt.” Nói rồi Đường Tử Hiên rút tay ra khỏi bàn tay của cô. Khuôn mặt của hắn khiến cô có cảm giác xa lạ. Khuôn mặt đó bây giờ đang nhìn cô với ánh mắt xa cách.
Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, cố gắng nói lại lần nữa: “Về đi được không?”
Đường Tử Hiên đau lòng nhìn An Tô Lam, nhưng dù cho có đau lòng cỡ nào thì hắn vẫn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô. Hắn chỉ mỉm cười lắc đầu, sau đó dứt khoát quay người bước đi.
An Tô Lam nhìn theo bóng hắn, không biết dũng khí từ đâu ra mà cô đột nhiên hét lớn:
“Đường Tử Hiên, anh nhát gan như vậy sao, đến cả dũng khí đối mặt với em và chính bản thân anh cũng không có?”
Bước chân của người phía trước khẽ dừng lại, hắn nói:
“Là anh nhát gan như vậy, thế nên em đừng vì người như anh mà đau lòng nữa. Em biết không! Mỗi người cả đời đều có thứ mà bản thân muốn bảo vệ, nhưng anh ngay cả tư cách để bảo vệ cũng không có.”
Vậy nên Tô Lam à, rời xa em mới là điều tốt nhất cho cả hai. Anh không muốn em phải chịu tổn thương vì anh thêm chút nào nữa. Em giữ anh lại càng làm làm cho anh cảm thấy hổ thẹn với tình cảm mà em dành cho anh hơn thôi. Không bảo vệ được em, vậy thì ở bên em còn có ý nghĩa gì nữa.
Nước mắt An Tô Lam rốt cuộc không khống chế được mà rơi xuống:
“Đường Tử Hiên, anh biến đi. Khi nào có dũng khí thì hẵng quay trở về. Nếu thật sự anh không về thì em sẽ không đợi anh nữa, anh nghe rõ chưa.” Câu cuối cùng cô hét lên, cô muốn hắn biết, cả đời cô có thể yêu hắn nhưng bản thân cô chưa chắc đã có thể đợi hắn quay về.
Cả hai đều không có lỗi, vì yêu mà hi sinh, hay vì yêu mà chờ đợi đều là tình nguyện. Đã yêu thì con người ta đâu thể giống như Bồ Tát mà tha thứ cho tất cả, tình yêu chính là có sự ích kỉ. Cái gì cũng có giới hạn của nó, sợi dây nếu căng quá sẽ đứt, đứt rồi thì đâu thể nối lại được. Tình yêu có cả lòng vị tha và sự ích kỉ thì mới là một tình yêu đúng nghĩa.
Kết hợp cả hai điều đó lại với nhau một cách hoàn hảo thì tình yêu mới được bền lâu.
Mặc cho An Tô Lam có nói gì thì Đường Tử Hiên vẫn bước đi. An Tô Lam nhìn theo chiếc máy bay cất cánh cho đến khi nó khuất hẳn dưới những đám mây trắng trên bầu trời xanh kia.
Năm đó, An Tô Lam 25 tuổi, Đường Tử Hiên 27 tuổi.
Từng bông tuyết khẽ rơi, màu trắng xóa bao phủ khắp thành phố Y. Cái lạnh thẩm thấu vào da khiến người ta phải rùng mình. An Tô Lam quàng một chiếc khăn len to màu trắng sữa kết hợp với chiếc áo len nâu đất và quần jean. Cô đứng trước cửa công ty nhìn từng bông tuyết rơi, bây giờ đã là 5 giờ chiều, dòng người hối hả đi lại trên phố, đứng một lúc cô đi ra trạm xe buýt để về nhà. Hôm nay là Noel, đến tối quảng trường thành phố Y tràn ngập trong ánh sáng của đèn neon. Từng cây thông được đặt tại quảng trường, chúng được trang trí những quả cầu nhỏ, những dây đèn được treo quanh cây. Nó mang lại cho con người ta cảm giác ấm áp và xua tan cái lạnh giá của mùa đông.
Nhưng sự ấm áp đó lại không thể làm giảm đi cảm giác trống rỗng lạnh giá trong lòng An Tô Lam, năm nay, là năm thứ hai cô đón Noel trong nỗi cô đơn một lần nữa. Mạc Kỳ Kỳ năm ngoái đón Noel cùng gia đình Minh Vũ nên không ở thành phố Y cùng cô. Còn năm nay hai người họ đang tất bật chuẩn bị cho đám cưới sắp tới nên Kỳ Kỳ cũng không ở cạnh cô được.
An Tô Lam đi một hồi rồi ngồi xuống ghế đá gần đó, cô khẽ xoa hai bàn tay đang lạnh cóng của mình, hà hơi cho tay ấm lên. Cô ngồi đó mỉm cười nhìn đôi trai gái đang đi dạo quanh quảng trường, hai người đó đang nắm tay nhau đi thật chậm, trên gương mặt cô gái kia tràn đầy hạn phúc. Cô bỗng nghĩ nếu ngày đó Đường Tử Hiên không đi, nếu hắn dũng cảm mà yêu thì bây giờ sẽ ra sao nhỉ?
Tử Hiên, nếu năm đó em và anh vị tha hơn, dũng cảm hơn để yêu, liệu chúng ta ngày hôm nay có giống đôi trai gái kia, cùng nhau đi dạo phố, cùng nhau đón Noel và làm nhiều điều khác nữa không? Nếu chúng ta không chia tay, cố gắng bảo vệ tình yêu kia thì chúng ta sẽ không phải như hiện tại, mỗi người một phương, sẽ không phải là cảnh còn người mất. Em cũng sẽ không cần chờ đợi trong vô vọng như vậy. Tử Hiên, anh không biết, em rất sợ, sợ rằng anh quên em rồi, em lại càng sợ bản thân sẽ không còn bao nhiêu dũng khí để chờ đợi anh về, chờ cho chúng ta có một tương lai tốt hơn. Cả đời em luôn tự định hướng cho bản thân, chỉ có yêu anh và chờ đợi anh là việc đi chệch quỹ đạo mà em định sẵn.
Nụ cười trên môi An Tô Lam dần tắt, nhìn đôi trai gái kia cô không chỉ thấy hạnh phúc thay cho họ mà còn thấy đáng thương cho chính bản thân mình. Tình yêu này chẳng phải mù quáng, chẳng phải ngu ngốc, bởi cả hai chúng ta chẳng có lỗi gì với đối phương, chỉ sai lầm ở chỗ, cả hai đều không dũng cảm để yêu mà thôi.
Cho đến khi cảm thấy đói, An Tô Lam mới đứng dậy, do ngồi lâu dưới trời lạnh nên đôi chân tê dại giống như mất hết cảm giác. Trên đường về An Tô Lam rẽ vào một quán phở nhỏ gần nhà, quán này là quán lâu năm, cô cùng Mạc Kỳ Kỳ cũng hay đến đây và trở thành khách quen của nơi này. Vừa bước vào trong quán thì bà chủ đã chạy ra, trên khuôn mặt kia là dấu vết của năm tháng, bà chủ nơi này năm nay đã được gần 70 tuổi rồi, bà ấy rất niềm nở, thấy người đến là cô thì lại càng vui hơn. Không khí trong quán quả nhiên là ấm áp hơn ngoài kia nhiều.
“Tô Lam à, lâu lắm không thấy con ghé qua, bà già này nhớ con quá.”
“Con cũng nhớ dì. Dì Tần, con được nghỉ phép nên về quê mới lên không lâu, tí nữa con về lấy đồ mang qua, quà quê có mấy rau quả mẹ con trồng nên an toàn lắm.”
Bà chủ quán họ Tần nên cô gọi là dì Tần, dì rất tốt với mọi người quanh đây. Cha mẹ cô ở quê nên cứ khoảng cuối tuần thì cô về đó, cô cũng có ý định đưa họ đến thành phố Y sống nhưng họ luôn từ chối nói là muốn ở quê cho có làng xóm, với lại ở đó quen rồi chuyển đi thì không thoải mái lắm. Cuối cùng cô đành đồng ý, đợt vừa rồi cô có nghỉ phép nên về quê chơi mấy ngày. Ở thành phố Y này ngoài Mạc Kỳ Kỳ ra thì cô chỉ thân với mỗi dì Tần, dì coi cô như con ruột của mình vậy. Dì có một đứa con trai đang du học ở Mỹ, vì con dì ít khi về nên cô thường đến đây chơi với dì.
Ăn xong một tô phở cô cảm thấy ấm bụng hẳn lên, cô về nhà mang đồ xuống cho dì Tần rồi đi dạo quanh đó một lát cho ấm người. Đêm Noel này có lẽ An Tô Lam cô lại trở thành sâu ngủ rồi, An Tô Lam thở dài một hơi. Bởi Noel ngày mai vào đúng ngày Chủ nhật nên cô cảm thấy ngày mai sẽ lại là một ngày dài đằng đẵng khi ở một mình.
Đi mãi cho đến khi nhìn vào đồng hồ thì cô phát hiện đã là 11 giờ 58 phút. Ở gần chỗ cô vào 12 giờ đêm Noel hằng năm sẽ có nhiều tiết mục mừng giáng sinh, tuy không theo đạo Thiên chúa nhưng nhiều người cũng có thể tham gia lễ mừng này, lúc đó đèn khắp khu phố sẽ sáng hết lên khiến nhiều người thích thú. Cô đi một đoạn nữa rồi đứng trước một cây thông cao lớn, một lúc nữa ở đây sẽ có một tốp người hát bài mừng giáng sinh.
Chỉ còn vài giây nữa là đồng hồ điểm 12 giờ, khi kim dài, kim ngắn và kim giây chỉ đúng số 12, An Tô Lam khẽ cười nói: “Tử Hiên, giáng sinh vui vẻ.”
Bỗng có người ôm chầm lấy cô từ đằng sau. An Tô Lam giật mình định hét toáng lên thì một giọng nói trầm thấp vang lên khiến cô sững lại.
“An Tô Lam, giáng sinh vui vẻ.”
An Tô Lam ngay lúc đó đã khóc, bất động một hồi cô mới xoay người lại ôm chầm lấy hắn: “Tử Hiên, anh về rồi.”
Đường Tử Hiên ôm cô thật chặt, cằm khẽ chạm vào chán cô, hắn cười: “Ừ, anh về rồi, bởi vì cuộc đời anh chỉ có thể dùng để bảo vệ em mà thôi. An Tô Lam, anh yêu em.”
Tôi đã từng nghe một bài hát, trong đó có câu: "Quên anh
ấy, cũng có nghĩa là quên đi tất cả, cũng có nghĩa là vứt
bỏ cả phương và hướng khiến mình lạc lối.
Quên anh ấy, quên tình yêu đi, cũng có nghĩa khóa chặt tâm hồn lại, sống cùng khổ đau. Từ xưa tới nay chỉ có anh ấy mới khiến tôi yêu thương bản thân mình, khiến tôi biết yêu, khiến tôi nhìn mọi thứ bình thường trở nên đẹp đẽ...."
Tình yêu chính là thứ khó nắm bắt nhất, nếu không biết trân trọng giữ lấy thì đến khi nó vụt mất, chúng ta sẽ chẳng thể nào lấy lại được.
Thật ra tình yêu cần cả sự nhẫn nại, phải biết hi sinh, ích kỉ cho tình yêu chứ không phải cho bản thân. Dũng cảm để yêu mới là đúng đắn. Đường Tử Hiên, Noel này không phải là một Noel cô đơn nữa rồi. Gió xuân mười dặm không bằng anh.
HẾT