Chương 15

15.

Đã qua ba ngày kể từ buổi tối trong phòng thực nghiệm đó, tôi cũng hồn vía như lên mây ba ngày trời.

Tối đó trong bóng đêm, Hạ Khiêm một tay đỡ lấy gáy tôi, trán nhẹ nhàng cọ vào trán tôi, cười nhẹ nói:

“Tiếu Tiếu, căng thẳng sao?”

Căng thẳng, căng thẳng đến mức không nói chuyện được hẳn hoi rồi, tim đập kịch liệt.

Những cảm giác này, Trần Diên chưa bao giờ mang đến cho tôi, nguy hiểm… nhưng rất mê hoặc.

Tôi muốn đẩy Hạ Khiêm ra nhưng không có chút sức nào, toàn thân cứng đờ vô lực.

Hạ Khiêm cười hai tiếng, sát lại gần môi tôi, giọng nói đầy dụ hoặc:

“Tống Tiếu, không bằng chúng ta… biến giả thành thật đi.”

Biến giả thành thật…

Ngón tay tôi nắm áo anh ấy càng lúc càng chặt, im lặng không nói gì, không dám trả lời.

Tôi sợ, tôi sợ sẽ lại một lần nữa đi vào vết xe đổ, một lần nữa trải qua cảm giác bị thương đầy mình. Tôi rất hèn nhát, hèn nhát đến mức bị tổn thương một lần liền không dám bước vào một đoạn tình cảm mới nữa.

“Píp…”

Tiếng còi đột nhiên vang lên cắt đứt hồi ức của tôi.

Hạ Khiêm lái xe chầm chậm dừng lại bên cạnh, bảo tôi lên xe.

Mẹ tôi nói hôm nay không bận, có thể cùng nhau ăn cơm, đợi khi tôi và Hạ Khiêm đến nhà hàng, cốc nước trước mặt mẹ tôi chỉ còn lại nửa cốc.

Nhìn thấy chúng tôi, mẹ gập máy tính, cười đẩy menu về phía trước mặt chúng tôi.

Dùng bữa xong, tôi vào nhà vệ sinh tô son, lúc đi ra lại chạm mặt Trần Diên. Tối lấy điện thoại trong túi ra, chuẩn bị coi như không nhìn thấy anh ta rồi rời đi, nhưng lại bị anh ta túm lấy cổ tay.

“Tiếu Tiếu.”

Sau lần gặp mặt ở bệnh viện, tôi với anh ta cũng đã một khoảng thời gian không gặp nhau.

Tôi hít sau một hơi, có chút bất lực, “Trần Diên, sao anh không chịu hiểu vậy? Bây giờ tôi không thích anh nữa rồi, giống như ban đầu anh không thích tôi vậy, anh có thể đừng dây dưa với tôi nữa được không?”

“Ban đầu không phải anh không thích em chút nào…” Anh ta phủ nhận cực nhanh.

“À~ Có phải là tôi còn phải cảm ơn vì anh bố thí cho một chút yêu thích đó không?” Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh ta, cười cười hỏi lại, “Trần Diên, anh ở bên tôi, là vì yêu thích, hay là vì lợi dụng tôi trong lòng anh còn không rõ sao? Có cần tôi nói ra giúp anh không?”

Anh ta nhíu mày nhìn tôi, mấp máy môi không nói gì.

“Từ trước đến nay anh không hề biết tôi dị ứng việt quất.”

“Anh vì cô ấy bỏ tôi lại một mình ở nhà hàng.”

“Anh lừa dối qua quýt với tôi vô số lần.”

“Còn có những tài nguyên mà anh có được…”

“Đủ rồi!!!” Anh ta đột nhiên gào to.

Tôi dùng sức tách bàn tay anh ta ra, cười nói, “Mục đích anh tiếp cận tôi không phải là vì để có được sự coi trọng của bố tôi sao? Chỉ là không phải thích tôi mà thôi, có gì mà không thể thừa nhận. Nhưng Trần Diên, những tổn thương anh mang đến cho tôi, cũng không thể nào coi như chưa có gì xảy ra được.”

Anh ta dường như cực kỳ tức giận, nhưng lại rất bình tĩnh, ánh mắt nhìn về phía góc phải cách đó không xa, mỉa mai nói, “Vậy anh ta thì sao? Sao em biết được anh ta không như vậy?”

Nghe anh ta nói xong, tôi vô thức liếc mắt về phía đó, là Hạ Khiêm, anh ấy đang đi về phía bên này.

Nhìn thấy anh ấy, thần kinh căng thẳng của tôi dần dần thả lỏng, quay người ném cho Trần Diên một câu “Anh ấy đứng đắn hơn anh” rồi đi về phía Hạ Khiêm.

Về đến phòng, tôi suy đi nghĩ lại rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định gửi đoạn ghi âm cho bố.

Chiều ngày hôm sau, tôi nhận được điện thoại của bố, giọng của ông phảng phất như già đi thêm mấy tuổi, “Tiếu Tiếu à, chuyện của Trần Diên… bố sẽ đi giải thích rõ ràng, hazzz, là lỗi của bố, là bố trách nhầm con rồi…”

Tôi cắt ngang lời ông ấy, “Bố, con chưa từng trách bố.”

Tôi chỉ trách bản thân, không biết nhìn người.