12.
Lần này, anh ta không gạt tôi, bố tôi thật sự bệnh phải nhập viện, lao lực quá độ.
Trần Diên không cùng tôi đi vào trong, khi tôi đẩy cửa phòng bệnh, bố tôi đang dựa vào giường lấy kính để nhìn.
Thấy người vào là tôi, ông bỏ kính xuống, tự nhiên nói: “Tiếu Tiếu à, con xem, tóc bạc của bố nhiều lắm rồi.”
Mũi tôi hơi chua xót, từ khi tôi biết nhận thức đến nay, lần đầu tiên tôi thấy ông như vậy, ánh mắt điềm đạm, mỉm cười an nhiên. Trước đây, cả tâm trí của ông ấy đều đổ dồn vào học thuật, cho dù ở bên cạnh tôi, thì trong đầu, trong tim ông vẫn luôn chỉ nghĩ đến đề bài, đề án, thực nghiệm.
“Bố…”
Bố nắm tay tôi vỗ nhẹ, thấp giọng nói: “Tiếu Tiếu à, nhiều năm như vậy rồi, bố vẫn luôn chưa từng thực sự ở bên con, là lỗi của bố…”
Tôi đang không hiểu tại sao bố lại nói cái này thì lại nghe ông nói tiếp:
“Thằng nhóc Trần Diên cũng là bố một tay dẫn dắt, trầm ổn, thông minh, có tiền đồ. Bố không biết rốt cuộc trước đây hai đứa có chuyện gì, nhưng bố nhìn ra được, trong lòng nó có con…”
Tôi cúi đầu trầm mặc hồi lâu, cảm thấy có chút buồn cười. Bây giờ ông còn làm thuyết khách cho Trần Diên, nhất định phải ép tôi nói ra những chuyện mà sinh viên đắc ý nhất của bố đã làm sao?
Bình tĩnh trở lại, tôi nhìn bố nghiêm túc nói: “Bố, con mãi mãi sẽ không thích việt quất, mãi mãi cũng sẽ không thích anh ta nữa.”
Sau lần đầu tiên ăn việt quất phát hiện bị dị ứng, toàn thân nổi mẩn đỏ nhập viện, tôi không còn thích việt quất nữa.
Sau khi Trần Diên khiến tôi đi từ sự tốt đẹp ban đầu đến kết cục bị thương đầy mình, tôi không còn thích anh ta nữa. Nếu nói trước đây nhìn thấy anh ta tôi còn buồn, còn không cam tâm, nhưng bây giờ, đều không còn nữa rồi.
Trước khi đi tôi bỏ lại một câu: “Bố, sau này bố đường làm thuyết khách nữa, cũng đừng lao lực quá nữa.”
Đẩy cửa phòng bệnh, Trần Diên đứng ngay bên ngoài, những gì vừa nẫy tôi nói chắc hẳn anh ta cũng đều nghe thấy rồi.
Sau khi nói “Tạm biệt” rồi lướt qua người anh ta, cánh tay tôi lại bị kéo lại.
“Tiếu Tiếu, anh không muốn từ bỏ.” Giọng anh ta trầm thấp khàn khàn.
“Tùy anh.”
Anh ta muốn làm gì cũng không liên quan đến tôi.
Ra khỏi bệnh viện tôi mới nhận ra điện thoại để chế độ im lặng, Hạ Khiêm gọi cho tôi tận mấy cuộc điện thoại. Tôi gọi lại, đầu bên kia rất nhanh liền nghe máy.
“Gửi định vị, anh đến đón em.”
“Không cần đâu, em có chút chuyện nên chậm trễ, em…”
“Em đứng im đó, anh sắp đến rồi, bây giờ muộn lắm rồi.”
Tôi không cãi lại được anh ấy, tìm một nhà hàng gần đó ngồi đợi.
Khi Hạ Khiêm đến nơi, trong nhà hàng không còn lại bao nhiêu khách, anh ấy gấp gáp đẩy cửa đi vào, ánh mắt nhanh chóng rơi trên người tôi, đồng thời đi về phía bên này.
Anh ấy không hỏi tôi tại sao đột nhiên lại chạy đến đây, cũng không hề tức giận, còn hỏi tôi ăn cơm chưa.
Tôi lắc đầu.
“Sao em chưa ăn cơm?”
“… Không phải đã nói đi ăn cơm cùng nhau sao?” Không phải anh ấy nói muốn dẫn tôi đi ăn cơm à?
“Đã muộn như vậy rồi, anh không đến em có thể ăn trước, sau này… đừng để bụng đói như vậy nữa, cũng đừng không nghe điện thoại, anh rất lo lắng.”
Vừa nói anh vừa lấy khăn quàng cho tôi, uống hết nửa cốc nước ấm tôi uống dở rồi dẫn tôi đi về.
Chúng tôi không đi ăn cơm, anh ấy mua khoai lang nướng bên đường cho tôi, sau đó đưa tôi về trường.
Sau khi xuống xe, Hạ Khiêm xoa đầu tôi, dường như do dự rất lâu rồi mới nói:
“Vốn dĩ anh muốn dẫn em đi ăn, nhưng… bây giờ muộn quá rồi, em vừa thi xong, nghỉ ngơi cho tốt.”
Tôi cứ cảm thấy anh ấy còn gì đó chưa nói, nhưng không biết đó là gì. Cho đến khi anh ấy lái xe đi khuất, tôi mới nhớ ra quên chưa hỏi anh chuyện tờ giấy.
Sáng hôm sau, tôi nhận được tin nhắn của mẹ.
“Mẹ nghe Hạ Khiêm nói hôm phòng làm việc tổ chức liên hoan con cũng sẽ tới? Vốn dĩ định là tối hôm qua sẽ đi, đúng dịp lại là sinh nhật của Hạ Khiêm, nhưng thằng bé nói muốn đón sinh nhật với một mình con thôi.”
“… Tiếu Tiếu, thấy con có thể buông bỏ được, mẹ rất vui.”
Cánh tay đang rót nước lập tức cứng đờ. Mẹ tôi tin rằng tôi với Hạ Khiêm đang yêu đương.
Nhưng tôi… đã bỏ lỡ mất sinh nhật của Hạ Khiêm, từ “nhưng…” tối qua anh ấy muốn nói lại thôi có lẽ là cái này.