Chương 1: Mơ?

Chương 1:

Tiếng sấm sét “Đoành” một tiếng, Du Tiểu Mẫn ý thức mơ hồ hơi hé mắt, phát hiện bản thân mình đang chống tay lên bức tường hoa văn phức tạp loạng choạng đi về phía trước.

Còn về việc đi đâu, thì cái đầu đang mụ mị hỗn loạn của cô không có nghĩ đến.

Là đang mơ sao?

Du Tiểu Mẫn cố gắng nhớ lại xem tại sao mình lại xuất hiện ở đây, nhưng không nghĩ ra được tí logic nào, vì thế ý thức nói cho cô biết, có lẽ là cô đang nằm mơ.

Du Tiểu Mẫn lại giương mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh mình trong chốc lát, mặc dù ánh đèn chập chờn, lâu lâu trong hành lang lại xuất hiện mấy cái bóng mơ hồ, nhưng cô vẫn đoán ra, mình hiện tại đang ở trên hành lang của một khách sạn nào đó.

Tầm mắt mơ hồ, hành lang khách sạn.

Cho nên, trong mơ thì mình vừa uống say, một mình đi vào khách sạn?

Du Tiểu Mẫn nâng lên cánh tay có chút mệt mỏi, dùng sức gõ gõ đầu mình, muốn đánh cho mình tỉnh lại, nhưng lần nữa mở mắt ra, vẫn là giấc mộng ấy... Hơn nữa, càng đánh thì đầu càng thấy mê man hơn.

“Cạch.”

Đang lúc Du Tiểu mẫn tiếp tục dọc theo vách tường, đi theo bản năng rảo bước tiến lên, tay trái cô lại không cẩn thận mở mở ra một cửa phòng khách sạn.

Sau đó, lảo đảo một cái, Du Tiểu Mẫn trượt người vào trong.

Nhưng dù ở trong mơ, Du Tiểu Mẫn cũng sẽ không để cho mình ngã chúi mặt, cho nên bằng năng lực cân bằng của cơ thể, cô nghiêng người lùi lại sau một bước, khó khăn lắm mới ổn định lại được thăng bằng.

“Rầm.”

Nhưng cô chưa kịp ra khỏi phòng, một cơn gió mạnh thổi đến, cánh cửa vừa bị cô đẩy ra theo làn gió lạnh đột nhiên đóng sầm lại.

Vãi ò!

Còn chưa ngẩng đầu lên, Du Tiểu Mẫn liền cảm thấy tình huống này cực kỳ quỷ dị.

Cô nghĩ, không phải mình đang mơ thấy ác mộng linh dị quỷ quái đấy chứ?

Đừng mà, cô sợ ma nhất đấy!

Đừng mơ ác mộng, đừng mơ ác mộng, thà mơ mộng xuân đi chứ đừng mơ ác mộng mà!

Nội tâm Du Tiểu Mẫn gào thét, hy vọng dựa vào niệm lực của mình thay đổi hoàn cảnh trong giấc mơ, đi niệm mãi niệm mãi, quả nhiên cô cảm giác khí lạnh trong phòng đã tan đi rất nhiều, hình như cửa sổ đã đóng, bức mành buông xuống đung đưa theo gió cũng đã dừng bay phần phật.

Duy ánh đèn vẫn mờ ảo, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng Du Tiểu Mẫn cũng đã được xua tan, thậm chí cô còn có chút chờ mong mà ngẩng đầu lên.

Rốt cuộc, thật sự có thể dựa vào ý niệm để thay đổi giấc mơ ư, nói vậy, thì còn gì đáng sợ nữa đâu...

Chỉ cần cô ý thức được nguy hiểm, cảnh trong mơ cũng có thể thay đổi.

Cô là chúa tể trong giấc mơ của mình! Ha ha!

Cơn choáng váng trong đầu cũng vì tưởng tượng này mà dần giảm bớt, Du Tiểu Mẫn hướng tầm mắt nhìn lên, sau đó, trái tim bắt đầu đập loạn xạ.

Má ơi!

Thật sự đổi thành mộng xuân rồi nè!

Cô vốn chỉ thuận miệng nói thế thôi... đối diện liền xuất hiện một người đàn ông đẹp trai quấn khăn tắm che khuất đi nưae thân dưới đang đi về phía cô.

Người nọ mặt mày thâm thúy, mũi cao thẳng, đường nét ngũ quan vừa cấm dục vừa lạnh nhạt, nhưng đôi mắt đen láy lại sáng như nước, khiên cho toàn bộ khuôn mặt hắn tràn ngập sự mẫu thuẫn thương phản dụ hoặc.