Chương 4: Thiện Chí

Sở Hồng Nê tay chống đầu lật từng trang sách trong tay, ánh mặt trời rực rỡ đem cậu hong đến ấm áp thoải mái, chóp mũi đều là mùi hoa cỏ thơm mát hòa trong gió.

Buổi chiều, đột nhiên Từ Chu Dương đi tới đem bàn cậu đặt bên cửa sổ.

Từ Chu Dương không nói một lời bê bàn cậu lên, đem cậu dọa sợ tới mức mặt trắng bệch, cậu cho rằng Từ Chu Dương muốn đem bàn cậu ném đi.

Không nghĩ tới Từ Chu Dương chỉ đem bàn dọn đến bên cửa sổ, nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc hoảng sợ của cậu, còn nhăn chặt mày, “Làm sao, chẳng lẽ cậu còn muốn ngồi ở trong góc dơ bẩn kia sao?”

“Cho cậu ngồi ở chỗ sạch sẽ, cậu còn không vui?”

Sở Hồng Nê vội vàng lắc lắc đầu, “Không phải, tôi muốn ngồi đó.”

Cậu đương nhiên không muốn ngồi trong cái góc bẩn thỉu đó, nếu có thể, ai lại muốn ngồi ở đó đâu?

Nhưng mà, cậu bị mọi người coi là một con chuột cống dơ bẩn, không cho phép cậu đi đến nơi sạch sẽ, nơi mà con người ở.

Từ Chu Dương hừ một tiếng, xoay đầu không nhìn cậu.

Sở Hồng Nê có chút kỳ quái nhìn vành tai hơi hồng của Từ Chu Dương, tuy rằng Từ Chu Dương đối với cậu vẫn chưa có vẻ mặt ôn hoà, nhưng cậu có thể cảm giác được, cho dù Từ Chu Dương hiện tại có lớn tiếng nói chuyện với cậu, cũng tuyệt đối không phải như lúc trước biểu tình lúc nào cũng muốn đem cậu xé nát.

Từ Chu Dương như là muốn đối tốt với cậu, không chỉ Từ Chu Dương, thái độ của mọi người xung quanh đối với cậu cũng thay đổi, từ khi cậu để lộ khuôn mặt, bọn họ đều ôn hòa hơn, tuy rằng bọn họ vẫn không nói chuyện với cậu, nhưng cũng không ai bắt nạt cậu, chỉ là luôn dùng ánh mắt cậu xem không hiểu tới nhìn cậu.

Nhưng so với lúc trước đối với cậu hình như là….. tốt hơn nhiều.

Hiện tại cậu có thể an tĩnh ngồi bên cửa sổ đọc sách, không cần lo lắng xem giây tiếp theo sẽ bị ai đó dùng những trò đùa kinh tởm đến trêu đùa cậu, cũng không suốt ngày bị vây bởi mùi hôi thối của rác rưởi.

Chỉ có một điều khiến cậu không quen là, có quá nhiều người đi qua cửa sổ, mà mỗi lần có người đi qua, bọn họ đều dùng ánh mắt kỳ quái đó nhìn cậu, khiến cậu luôn cảm thấy bồn chồn bất an.

“Này, Sở Hồng Nê.” Trong ban có một người đột nhiên đi đến trước bàn cậu, đánh vỡ lớp vỏ bọc bình tĩnh.

“Hôm nay tới lượt cậu trực nhật, đừng quên.”

Sở Hồng Nê gật đầu đồng ý, không dám nhìn lên, sợ bị người trước mắt nắm cổ áo đẩy tới đống rác.

“Rác có hơi nhiều, có muốn tôi giúp cậu không?” Người nọ ngượng ngùng nắm chặt tay, cẩn thận hỏi.

Sở Hồng Nê mở to hai mắt nhìn, còn chưa kịp hồi thần, liền nghe thấy giọng Từ Chu Dương vang lên từ sau lưng: “Cậu tốt bụng như vậy sao? Cậu ta không có tay à mà cần cậu giúp?”

Sở Hồng Nê bị hắn đột nhiên lên tiếng sợ tới mức cả người đều run lên, hoảng đến mức suýt cắn vào lưỡi, vội vàng từ chối người trước mặt: “Không, không cần! Tôi có thể tự làm……”

Nói xong liền đi tới góc phòng học, thuần thục cầm lấy một túi rác, nhưng cậu mới vừa đem túi rác kéo ra cửa phòng học, đã bị đoạt đi.

Là Từ Chu Dương.

Từ Chu Dương nhẹ nhàng xách túi rác đi xuống dưới lầu, quay đầu lại liếc mắt một cái, thấy Sở Hồng Nê vẫn còn ngơ ngác đứng tại chỗ, nhíu mày thúc giục nói: “Còn không mau đuổi theo, muốn để tôi đi một mình sao?”

Sở Hồng Nê nghe thấy cuống quít chạy theo, đi đến bên cạnh Từ Chu Dương.

Hai người xuống lầu vứt rác xong, Từ Chu Dương vẻ mặt rối rắm liếc Sở Hồng Nê, như là muốn nói gì đó, không rõ hắn muốn làm gì, Sở Hồng Nê căng thẳng nắm chặt ngón tay, nín thở nhìn Từ Chu Dương, lo lắng chính mình lại sắp gặp phải chuyện gì.

Hai người mặt đối mặt đứng một hồi lâu, Từ Chu Dương mới rốt cuộc lấy hết can đảm há mồm muốn nói gì đó, lại nghe thấy bụng Sở Hồng Nê phát ra tiếng “ùng ục” phá hỏng.

Từ Chu Dương nghiến răng nghiến lợi trách mắng: “Cậu sao vậy, đi vứt rác cũng có thể đói bụng, trưa không ăn cơm sao?”

Hắn vốn là thẹn quá hóa giận, lại nhìn thấy Sở Hồng Nê cúi đầu im lặng không nói, lửa giận đột nhiên tắt ngúm.

Trầm mặc một lúc, Từ Chu Dương nói: “Cậu đi lên trước đi.”

Dứt lời liền xoay người đi khỏi.

Sở Hồng Nê trở lại phòng học đọc sách một hồi lâu, mới thấy Từ Chu Dương về, còn cầm theo cái túi nilon.

Từ Chu Dương mặt lạnh đi đến trước bàn cậu, tiện tay đem túi nilon đặt ở trên bàn, không thèm nhìn cậu một cái liền quay về chỗ ngồi.

Sở Hồng Nê nhút nhát liếc mắt nhìn Từ Chu Dương, thấy hắn ngồi ở trên ghế gác chân chơi di động, tựa hồ không hề chú ý tới cậu.

Sở Hồng Nê mới thật cẩn thận mở túi nilon, bên trong chính là hai cái bánh mì cùng một hộp sữa bò.

Cậu chỉ cảm thấy dạ dày càng thêm đau xót, cầm lên một cái bánh mì, xé mở bao nilon liền cắn to một miếng, sau khi cắn vài miếng to để đỡ đói, mới uống một ngụm sữa bò, sau đó ăn từng miếng nhỏ.

Nếu không phải bánh mì cùng sữa bò đều chưa mở, cậu nhất định sẽ hoài nghi Từ Chu Dương ở bên trong bỏ thêm gì đó trêu đùa cậu.

Vì sao đột nhiên đối tốt với cậu như vậy?

Cậu nghi hoặc nghĩ, cầm bánh mì gặm một hồi lâu, ngoài cửa sổ đột nhiên có người vỗ vai cậu.

Sở Hồng Nê thiếu chút nữa bị nghẹn, quay đầu nhìn, là một người cậu không quen.

Người nọ có chút ngượng ngùng nhìn cậu, gãi gãi ót, như muốn tìm đề tài nói: “Cậu thích ăn loại bánh mì này à, tôi nhìn thấy cậu ăn được một lúc rồi.”

Sở Hồng Nê nuốt xuống bánh mì trong miệng, ngơ ngác gật đầu.

“Vậy sao.” Người nọ hô lên một tiếng, như làm ra quyết định trọng đại gì đó, trịnh trọng nhìn Sở Hồng Nê, “Cậu có WeChat không?”

Sở Hồng Nê còn chưa kịp lắc đầu, phía sau liền dán lên một cơ thể nóng bỏng.

Lại là Từ Chu Dương.

Từ Chu Dương cơ hồ là dán ở trên lưng cậu, thân hình cao lớn như đem Sở Hồng Nê ôm vào trong ngực, cánh tay cơ bắp cân xứng chống lên cửa kính, khiến tàn bộ cửa kính đều rung lên, “Không có!”

Người nọ nhìn Từ Chu Dương sắc mặt âm trầm, nuốt nước miếng, nhìn Sở Hồng Nê bị Từ Chu Dương vây trong ngực, còn chưa kịp trả lời, đã bị Từ Chu Dương như sư tử rống giận đến ù tai, “Nhìn mẹ mày, không muốn đi phải không!”

Nhìn người nọ hậm hực rời đi, Từ Chu Dương mới buông cánh tay chống trên mặt kính, hung hăng liếc xéo Sở Hồng Nê một cái, mới trở về chỗ ngồi.