Chương 20: Cáo già

Từ phụ nghe vậy liếc mắt nhìn Từ Chu Dương cả người là máu, mày nhăn chặt, , Sở Hồng Nê cho rằng hắn vừa mới mạnh mẽ giáo huấn Từ Chu Dương như vậy, chắc chắn lại muốn tiếp tục quát hắn, nhưng Từ phụ lại hướng Trình Tễ Tuyết nói: “Trên người con trai ta, không phải cũng là bị cháu đánh sao?”

“Cháu là người chủ mưu, không phải người bị hại, sau khi gây bạo lực học đường, lại đem bản thân trở thành người bị hại để tranh thủ đồng tình của người khác, cái cháu gọi là công bằng không khỏi quá mức không biết xấu hổ đi.”

Hắn láu cá nói đến phức tạp lòng vòng, Trình Tễ Tuyết nghe đến không kịp phản ứng lại, một hồi lâu với tức giận đến đỏ cả mắt lên, “Là con trai ngài xối nước bẩn vào tôi trước, tôi chỉ phản kích mà thôi!”

Từ phụ cúi đầu khẽ a một tiếng, “Nếu cháu nói chính là chuyện hắt nước, ta nghĩ đó chỉ là trò vui đùa có chút quá mức của tụi nhỏ thôi.”

Ánh mắt hắn chợt sắc bén, thẳng tắp nhìn Trình Tễ Tuyết, “Cháu lấy ghế dựa đập lên đầu nó, mới chính xác là bạo hành đấy.”

“Lại nói tiếp, con trai ta mới là phòng vệ chính đáng, là cháu có hành vi bạo lực nên người bị hại là nó mới có hành động phản kích.”

Hắn dăm ba câu liền nhẹ nhàng mà đem trắng đen đảo ngược, Sở Hồng Nê ở một bên xem đến nghẹn họng nhìn trân trối, trong lòng phát lạnh.

Từ phụ so với Từ Chu Dương còn thông minh tàn nhẫn hơn rất nhiều, Từ Chu Dương dù cho là hư hỏng, lại chưa từng làm chuyện gì quá mức hoa mỹ xảo diệu, hậu quả đều dùng thanh danh nhận, đâu giống như Từ phụ, chuyện xấu làm đến tuyệt tình, còn yếu thì đạo mạo trang nghiêm mà vớt lấy thanh danh tốt.

Trình Tễ Tuyết tức giận đến cắn chặt răng đến phát run, trong lòng biết Từ phụ là nói năng bậy bạ, lại từ lý luận chặt chẽ của hắn tìm không được lỗ hổng để phản bác, bộ mặt dữ tợn mà quát: “Vậy ông muốn thế nào!”

Từ phụ xoay nhẫn trên ngón cái, “Tiền thuốc men tất nhiên là phải bồi thường, hơn nữa ta hy vọng cháu có thể đối với hành vi bạo lực con trai ta, công khai xin lỗi.”

“Tôi?” Trình Tễ Tuyết mở to hai mắt nhìn, không ngờ sẽ có người mặt dày vô sỉ như vậy, “Tôi xin lỗi cậu ta?”

“Từ Chu Dương vô sỉ, ông so với hắn còn vô sỉ hơn, You have a lot of nerve!”

Từ Chu Dương nghe không hiểu nửa câu sau tiếng Anh của hắn, nửa câu đầu đã đủ để chọc giận hắn.

“Mày mẹ nó miệng nói sạch sẽ chút!” Hắn khí thế hung ác gào thét muốn tiến lên, lại bị Từ phụ dùng một ánh mắt trừng đến rụt trở về.

“Tiểu đồng học, làm người vẫn nên có gia giáo.”

Từ phụ vừa dứt lời, liền nghe thấy từ ngoài cửa truyền tới giọng nữ sắc bén chói tai, “Ông mắng ai không gia giáo!”

Sở Hồng Nê nghe tiếng vừa kinh ngạc vừa vui sướиɠ nhìn về phía ngoài cửa, tuy nhiên Đoạn Thục Nghi đi vào căn bản liền không chú ý tới cậu, cộp cộp dẫm lên giày cao gót màu đỏ đi đến trước mặt Trình Tễ Tuyết, đau lòng cau mày muốn sờ mặt hắn.

“Tiểu Tuyết, sao lại bị đánh thành như vậy, có đau không a?”

Tuy nhiên tay cô ta còn không chưa chạm được vào mặt Trình Tễ Tuyết, đã bị Trình Tễ Tuyết gạt ra, vang lên tiếng thanh thúy.

Trình Tễ Tuyết nhìn nữ nhân trang điểm đậm trước mặt, chán ghét quay đầu đi.

Nếu thật sự lo lắng cho hắn, sẽ còn trang điểm cẩn thận, đi giày cao gót, thậm chí không quên xịt nước hoa sao?

Sở Hồng Nê nhìn mu bàn tay Đoạn Thục Nghi bị đánh đến một mảnh hồng, run rẩy nắm chặt tay.

Đoạn Thục Nghi làm như xấu hổ, vội đem quay đầu nhìn thẳng Từ phụ, giọng chanh chua vang lên: “Con nhà ông mới không có gia giáo! Tiểu Tuyết nhà tôi vẫn luôn đọc học ở trường học quý tộc ở nước Mỹ, sẽ không tự nhiên đi đánh nhau!”

Từ phụ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Đoạn Thục Nghi, cũng bị dung nhan xinh đẹp của nữ nhân này làm lung lay một chút, nhưng ngay sau đó cô ta lại dùng giọng nói chanh chua, lại khiến người khác cảm thấy chán ghét, giống một người đàn bà đanh đá.

Từ phụ nhíu mày muốn nói, lại nghe thấy giọng nam từ ngoài cửa vang lên: “Thục Nghi, không cần nói bậy.”

Từ phụ nhìn nam nhân đi vào, hơi nhíu lông mày, cùng Đoạn Thục Nghi cả người hàng hiệu đắp nặn, ăn mặc lại không có vật phẩm có giá trị đáng nói hoàn toàn bất đồng, người tới trên người quần áo trang sức, không có chỗ nào không phải là xa hoa điệu thấp, cả người toát lên vẻ trưởng thành nội liễm.

Hơn nữa, khuôn mặt hắn khá quen mắt, Từ phụ nghĩ nghĩ, đây không phải là thương nhân châu báu sắp về nước phát triển Trình Hoa sao? Trong tay hắn nắm không ít tài nguyên tốt, vẫn luôn ở nước Mỹ phát triển, sắp tới mới về nước, nghe nói là làm một cuộc buôn bán ngoài hạng mục, trong vòng có không ít người nhìn chằm chằm cục thịt mỡ này trong tay hắn.

Từ phụ nghĩ đến đây, trên mặt lộ ra chút ý cười, “Xin chào, Trình tổng.”

Trình Hoa cũng mỉm cười, nói: “Từ tổng khách khí.”

Hai cái cáo già nhìn nhau cười, trong lòng đều hiểu rõ nhưng không nói ra.

Từ Chu Dương không rõ sao mới vừa rồi hai nhà như còn muốn đánh lê, hiện tại lại khách khách khí khí hàn huyên.

Trình Tễ Tuyết trong lòng ẩn ẩn có suy đoán, một khuôn mặt lập tức suy sụp.

“Chỉ là hai đứa nhỏ đùa giỡn mà thôi, không biết giữ trừng mực nên có chút quá mức mà thôi, ta nghĩ, để bọn nhỏ xin lỗi nhau, giải hòa một chút, sau này sẽ là bằng hữu tốt.” Trình Hoa nói.

Từ phụ tán đồng gật gật đầu, “Trình tổng nói có lý, đúng lúc chúng ta hôm nay đều rảnh, không bằng tìm nhà hàng ngồi xuống tán gẫu một chút, cũng tiện để bọn nhỏ biến chiến tranh thành tơ lụa.”

Đoạn Thục Nghi đứng một bên không hiểu ra sao, không hiểu được tình huống hiện tại, lại cũng không dám lên tiếng, hoàn toàn không có khí thế ương ngạnh như vừa rồi, chỉ thuận theo đứng ở bên cạnh Trình Hoa.

Phó chủ nhiệm cũng không quá hiểu tình huống trước mặt, mới vừa rồi còn sợ hai người bên đánh lên, tình huống hiện tại nhưng thật ra cũng tốt, nhưng là hắn cảm thấy vẫn là nên nói cho người nhà hai bên sự tình lần này.

Chủ nhiệm khụ hai tiếng, “Các vị gia trưởng, lần này gọi mọi người tới là muốn nói về nguyên nhân Trình đồng học cùng Từ đồng học đánh nhau, hai người bọn họ nói vốn là không quen nhìn đối phương, nhưng cá nhân tôi cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, xuất phát từ tâm lý muốn phụ trách đối với bọn họ, tôi cảm thấy nguyên nhân gây ra mâu thuẫn này, hay là nên tìm hiểu sâu một chút.”

Chủ nhiệm nói xong, nghiêng đầu nhìn về phía Sở Hồng Nê vẫn luôn ngồi ở bên cạnh không rên một tiếng, “Sở đồng học, người nhà của em còn chưa tới sao?”

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người trong phòng đều nhìn về phía Sở Hồng Nê.