- 🏠 Home
- Đô Thị
- OE
- Bụi Hồng Trần
- Chương 7
Bụi Hồng Trần
Chương 7
Nhưng rồi mấy ngày sau thì tôi cũng quên hết mọi chuyện, cái My cũng trở lại như thường, tuy chỉ có điều nó không đả động gì đến cái chuyện đến tìm mẹ ruột nữa, tôi có đôi lần nhắc nhưng nó đều gạt đi và nói nó chưa sẵn sàng.
Tất nhiên, tôi cũng tôn trọng ý kiến của nó, lớn rồi, hai mốt hai hai tuổi rồi đâu còn phải trẻ con nữa đâu mà cứ xen vào chuyện riêng tư của nó. Với tôi cũng sợ bị nó chửi lắm nên kệ cho xong.
Thế rồi lại sắp đến Tết, năm nay là năm cuối nên tôi với cái My cũng được nghỉ Tết sớm hơn mọi năm. Ngày nghỉ Tết đầu tiên tôi không về nhà mà đi siêu thị mua ít đồ vì dưới chỗ nhà tôi không có bán, cái My thì đi từ thiện mấy ngày chưa về về nên tôi phải vác xác đi một mình. Ban nãy tôi đã hẹn cái An đi cùng mà đến nơi vẫn chưa thấy mặt mũi nó đâu, gọi điện mấy chục cuộc mà nó chẳng thèm nghe máy khiến tôi hơi tưng tức. Cuối cùng tôi đành phải đi vào khu mua sắm, vừa đi vừa nhắn một cái tin dài dằng dặc như văn tế định gửi cho nó. Thế nhưng còn chưa kịp gửi thì đầu tôi đã đau như búa bổ, rồi ngã lăn ra đất. Trời đất linh thiêng ơi, còn gì xấu hổ hơn mặc váy mà ngã chổng vó ra, tôi vừa xoa đầu vừa nhìn lên mới hiểu ra mình mới đâm sầm vào một gã đàn ông. Định bụng đứng dậy chửi cho anh ta một trận thì anh ta đã kéo mạnh tôi lên rồi nói:
– Lần sau đi đứng cẩn thận chút!
Ơ cái gã này, không hỏi được một câu mà còn nói với thái độ khó chịu. Tôi không chịu nổi cục tức, buông tay ra nhìn thẳng vào gã đàn ông định mắng xối xả, nhưng mà….nhưng mà nhìn thấy anh ta rồi mấy câu chuẩn bị tuôn ra nghẹn lại trong cổ họng. Là Kiệt! Tuy rằng tôi mới gặp anh ta đúng một lần gần bốn năm trước, nhưng vẫn nhớ y nguyên, mà giờ anh ta còn đẹp trai hơn hồi ấy có chết không cơ chứ. Đứng bên cạnh Kiệt là cái An, nó nhìn tôi cười hì hì nói:
– Đang định gọi cho mày này. Xin lỗi mày vì tao đến trễ.
Con bé chết tiệt, vì ai mà tôi bị nhục lần thứ hai thế này cơ chứ. Thế mà chẳng hiểu sao tôi lại im bặt gật đầu bối rối nói:
– Ờ, ờ không sao đâu
Nói thì nói vậy thôi, chứ nếu không có Kiệt ở đây chắc tôi chửi cho nó một trận nên thân mất. Cái An khẽ kéo tôi đi sang bên cạnh rồi nói:
– Này, hôm nay cả anh trai tao đi có ngại không?
– Sao mà ngại, anh trai mày cũng như anh trai tao mà.
Nói xong tôi khẽ liếc Kiệt một cái, thế nhưng anh ta dửng dưng như không nghe thấy. Chết tiệt thật!
– Anh tao mới được chuyển từ trong Nam ra đây làm rồi.
Ơ kìa, kệ anh mày chứ, kể với tao làm gì. Nhưng mà chả hiểu sao nghe vậy lòng tôi cũng vui vui, thôi không sao, tuy bản cô nương đây còn giận nhà ngươi nhưng nếu ngươi đã ra đây rồi bản cô nương sẽ cho ngươi một cơ hội theo đuổi và tán tỉnh.
– Này Mai, mày không nghe tao nói gì à? Cười gì thế?
Mẹ cha ơi, trời đất quỷ thần ơi hoá ra nãy giờ tôi cười ngớ ngẩn một mình như con điên. Tôi cúi xuống lí nhí đáp:
– Không có gì đâu, mày định đi thực tập ở đâu.
– Tao thực tập ở công ty người quen thôi, mày thì sao?
– Ừ, ba tao bảo thực tập ở chỗ bạn ba tao cũng ở Hà Nội này.
– Thế cái My thì sao?
– Cũng không biết nữa, hỏi nó có thực tập chung với tao không thì nó bảo không thích, sợ người ta bảo hai chị em nọ kia.
– Thế mày bảo nó qua chỗ tao thực tập này
– Ừ để có gì tao hỏi lại nó xem, nó lại đi từ thiện rồi.
Cái An nghe vậy chẹp chẹp miệng mấy cái rồi không đáp nữa, bên cạnh nó Kiệt vẫn không mở miệng lấy một câu. Ơ, hay anh ta bị tự kỷ nhỉ, có lẽ nào không chứ người đâu cả ngày không nói câu nào.
Khi ba chúng tôi vào khu mua sắm thì đột nhiên điện thoại của tôi vang lên, là số của cái My, khi vừa kịp ấn nghe bên đầu dây kia một giọng phụ nữ lạ cất lên rất vội vàng:
– Chào cô, cô là Mai đúng không? Tôi gọi cho cô từ bệnh viện…em gái cô đang cấp cứu ở bệnh viện, cô đến ngay nhé.
Tôi nghe xong tự dưng chân tay bủn rủn, quay lại chỗ cái An lắp bắp nói:
– An…mày ở lại đây nhé, tao…
– Có chuyện gì thế?
– Cái My không biết vì sao lại bị cấp cứu, tao phải vào viện gấp
– Để tao đi với mày…
– Không…không cần đâu, tao phóng xe đến…
Nói rồi tôi nhanh chóng bước ra ngoài, cả người tôi giống như không thở nổi, run rẩy như muốn quỵ xuống. Đột nhiên có người kéo tay tôi xuống tầng hầm vừa đi vừa nói:
– Để tôi đưa cô đi. Bệnh viện nào…
Tôi nhìn lên, là Kiệt, nhưng lúc này tôi không còn tâm trạng nghĩ gì khác chỉ đáp lại:
– Không cần đâu, tôi tự đi được.
– Cô xem lại mình đi, giờ còn không bình tĩnh được lái xe kiểu gì? Đưa chìa khoá đây.
Không hiểu sao lúc ấy tôi lại đưa chìa khoá cho anh ta như một cái máy, anh ta lấy xe xong chở tôi ra ngoài rồi phóng xe rất nhanh theo đến địa chỉ tôi đọc. Đến nơi chẳng kịp nói gì tôi đã ba chân bốn cẳng chạy vào trong phòng cấp cứu. Mấy chị y tá nhìn tôi rồi hỏi:
– Cô là gì của bệnh nhân?
– Em là chị gái.
– Bệnh nhân tự ý uống thuốc phá thai nên bị chảy rất nhiều máu nhưng chúng tôi đã cho cầm máu và qua cơn nguy hiểm rồi. Bệnh nhân đang nghỉ ngời và được đưa đến phòng hồi sức, cô qua đây làm thủ tục.
Tôi nghe xong không tin nổi vào tai mình! Phá thai????
———
- 🏠 Home
- Đô Thị
- OE
- Bụi Hồng Trần
- Chương 7