Chương 40

NÓI TRƯỚC NHA CHƯƠNG DÀI RẤT DÀI, CHƯƠNG NÀY KHÔNG ĐỦ LIKE NỮA EM CHỊU LUÔN NHA

Mấy ngày hôm sau tôi vẫn chưa thoát khỏi câu chuyện về Bình An. Dẫu sao em cũng chưa siêu thoát, tôi lại muốn được thấy em một lần nữa. Nhưng có lẽ em đã đi thật rồi.

Đến ngày thứ ba kể từ ngày tôi đi xem bói về, mẹ nuôi gọi điện cho tôi lại một lần nữa hẹn tôi cuối tuần về nhà.

Nghĩ đến em, lại nghe mẹ nói chẳng hiểu sao nước mắt tôi cứ tuôn ra. Mẹ kể mẹ khó khăn lắm mới có được em, mẹ lấy ba năm sáu năm mà vẫn không có bầu, đến lúc có bầu, sinh ra em rồi em cũng bỏ ba mẹ đi.

Tôi lại nghĩ đến cả em bé của tôi, kể mà thai không chết lưu, có lẽ giờ tôi cũng sắp sinh. Nhìn thấy mấy bộ đồ sơ sinh mà bỗng dưng tôi lại khao khát làm mẹ thế chứ nị.

Khi tôi còn đang sụt sịt, bỗng dưng có điện thoại của Kiệt. Đã hứa với lòng mình, tôi sẽ không bao giờ nói chuyện, không bao giờ quan tâm cho anh ta biết mặt, thế mà ứ hiểu sao tôi vẫn nhấc máy.

– Alo ạ.

– Ừ.

Ơ cái tên thần kinh này, ngoài từ quan hệ và từ ừ ra thì không còn gì để nói nữa sao. Tôi lấy hết sự kiên nhẫn còn sót lại nhẹ nhàng nói:

– Anh gọi em có việc gì thế. Mà nói trước nhé, anh mà nói từ quan hệ lần nữa là đừng trách em.

– Không nói không được…

– Sao anh lầy quá vậy, em xin phép tắt máy và chặn số anh. Từ hôm nay gặp nhau coi như không quen biết đi. Em chịu hết nổi rồi, cái chuyện đó đối với anh không sao nhưng em thấy xấu hổ và nhục nhã lắm. Qua rồi thì thôi đi.

– Cô thật sự không muốn tôi phải chịu trách nhiệm gì sao?

– Em đã nói không là không, không bao giờ em cần.

– Tưởng cần thì tôi làm đám cưới.

Cha này điên hay ngáo đá vậy, đám cưới? Sao càng nói lại càng thấy điên khùng thế nhờ? Nói rõ rồi mà vẫn cố chấp nói đi nói lại. Bao nhiêu ngày hôm nay rồi, người ta nói một lần là hiểu, sao anh ta cứ như thằng rồ thế nhỉ.

– Dù sao cô cũng là người đầu tiên của tôi…

– Anh bị sao thế.

– Tôi nói thật mà, tôi cũng không muốn quan hệ với nhiều người sẽ không an toàn…nên tôi cũng muốn chịu trách nhiệm với cô

– Đồ bệnh hoạn, tôi không cần, cái đồ điên. Cút đi. Từ nay coi như không quen biết. Đi kiếm con khác mà chịu trách nhiệm tôi không mượn

Nói xong, tôi tắt máy cái phụt rồi cho luôn số điện thoại của anh ta vào danh sách chặn. Người gì mà ý thức như con ruồi, đây đã không thèm chấp mà cứ cố nói. Tuy rằng tôi cũng thực sự có tình cảm với Kiệt, nhưng không phải muốn lấy chuyện này ra mà đòi trách nhiệm gì cả. Tình yêu phải xuất phát từ tình cảm hai phía, chứ vì trách nhiệm để làm gì. Với lại, rõ ràng chuyện tôi và anh ta xảy ra đêm ấy là chuyện tôi cảm thấy xấu hổ, nếu như là người con trai khác, phải xin lỗi, rồi sau đó tán tỉnh tôi chứ ứ phải cứ gặp là bắt đầu nói kiểu sỗ sàng như vậy. Phải rồi, anh ta là đàn ông, nên chuyện đó bình thưởng, còn tôi, còn danh dự của tôi thì sao? Nói một lần còn đỡ, nói càng về sau càng thấy nhàm và đáng ghét.

Tôi nằm mãi mà không ngủ được, chả hiểu sao lại thấy tức anh ách, dạo này tâm trạng đã không vui còn gặp thêm cái con người này nữa. Mà sao trên đời có người nhây như anh ta nhỉ, có mỗi một chuyện mà dai dẳng không thôi.

Từ ngày cho anh ta vào danh sách chặn, anh ta quả thực không còn gọi cho tôi cuộc nào. Trời má tôi cũng điên luôn rồi hay sao ấy, rõ ràng chặn số anh ta mà tự dưng đi trách móc anh ta mới sợ.

Đến cuối tuần tôi về nhà ba mẹ nuôi để hôm sau đưa Bình An lên chùa, khi đang nằm ngủ, bất chợt tôi lại thấy có tiếng cười khanh khách. Không hiểu sao, tự dưng nghe thấy tiếng cười quen thuộc của em tôi lại vui như vớ được vàng, thế nhưng nhìn xung quanh chẳng thấy em đâu. Tôi liền lên tiếng:

– Bình An, em đang ở đây hả, ra đây với chị.

Có tiếng trong trẻo, ngọng ngịu của em cất lên:

– Chị không nhìn thấy em hả, em đây này.

Cố đưa mắt nhìn vẫn không thể nào nhìn ra được, chỉ thấy một màn sương mờ mờ ảo ảo trước mặt.

– Chị Mai…chị Mai ơi, chắc chị thấy lạ lắm khi em nói tạm biệt rồi vẫn quay lại. Nhưng mà, từ mai em sẽ không còn được quay về nữa rồi, nên em muốn gặp chị lần cuối. Chị nhớ dặn ba mẹ phải giữ sức khoẻ nha chị, cả chị nữa nha…bảo ba mẹ đừng buồn em

– Được rồi, được rồi, chị nhất định sẽ nói, nhưng em ra đây đi, chị muốn nhìn thấy em một lần nữa.

– Em đứng trước mặt chị đây rồi mà.

Tôi cố nhìn, vẫn không thể ra được, Bình An lại cất giọng buồn buồn:

– Chắc là, chị không thể thấy em rồi. Em phải trốn mãi mới về được. Em không được ở lâu. Chị ngủ đi, chị ngủ ngoan, để em ru chị, từ nay chị cũng sẽ bình an. Lúc em còn đỏ hỏn…chị cũng ru em thế này này…à ơi…con cò con vạc…

Tiếng ru cứ mỗi lúc một ra dần, tôi nhìn lớp sương cũng tan đi liền khóc nấc lên rồi nói với theo:

– Bình An, chị thương em…cảm ơn em…xin lỗi em

Khi xung quanh vắng lặng, tôi mới giật mình hoảng hốt bật dậy thì trời cũng đã sáng. Không hiểu sao tôi vẫn chưa hết xúc động, đi ra ngoài đã thấy ba mẹ nuôi ngồi chờ tôi. Mẹ đưa cho tôi bát phở rồi nói:

– Ăn đi con, mẹ thuê taxi rồi, người ta đang chờ.

Tôi thấy mắt mẹ đỏ hoe, giọng cũng nghèn nghẹn mà không kìm được khẽ rơi một giọt nước mắt.

Không hiểu sao miệng tôi đắng ngắt, ăn được hai miếng đành thôi. Ba mẹ cũng không nói gì, đưa cho tôi một cái hũ nhỏ rồi nói:

– Đây là tro cốt của em, có lẽ em cũng muốn được con ôm nên mới theo con như vậy.

Tôi nhận lấy, ôm vào lòng, rồi cứ tưởng tượng ra khuôn mặt tinh nghịch của em đang nằm trên tay tôi. Suốt đoạn đường lên chùa chẳng ai nói với ai câu nào. Đến khi lên đến nơi, tôi đưa tro cốt cho sư thầy sau đó cùng mọi người đọc kinh, đốt sớ cho em. Sư thầy dặn ba mẹ về thường xuyên đọc kinh cho em sớm siêu thoát, đừng nhớ nhung em quá nhiều em quyến luyến không đi được.

Đến khi xong lễ, tôi với ba mẹ trở về, tuy còn rất nhớ em nhưng nghĩ lời sư thầy tôi phải cố gạt đi.

Tôi ở lại ăn cơm với ba mẹ rồi bắt xe về Hà Nội, về đến nơi cũng đã muộn, mẹ Lan nấu cho tôi bát bún riêu cua nhưng tôi chẳng ăn nổi mà nằm vật ra giường ngủ một giấc.

Những ngày tiếp theo, tôi không còn mơ thấy Bình An, kể cả một linh cảm nhỏ nhoi cũng không còn thấy. Có lẽ, thế cũng tốt, như vậy em mới có thể sớm đầu thai làm người được.

Hằng ngày, tôi vẫn đi học, cứ sáng học thì chiều ra công ty, chiều học sáng ra công ty. Dạo này đông khách lắm, tôi với cái Thuý làm không xuể, cuối cùng hai chúng tôi phải bàn thuê thêm hai người có chứng chỉ phòng cháy chữa cháy về làm nhân viên. Công ty càng làm ăn được, tôi càng mệt mỏi, lúc nào cũng thèm ngủ kinh khủng. Cái Thuý hằng ngày ngoài việc cung cấp các thiết bị phòng cháy, còn học thêm vẽ Autocad để nghiên cứu việc thiết kế, lắp đặt và thi công các công trình Phòng cháy chữa cháy cho những công ty tập đoàn lớn.

Thấy nó học, tôi cũng tập tành học, nhưng chẳng có thời gian nhiều nên học chưa đâu vào đâu. Mà nói mới nhớ, con My từ ngày cưới không thấy trêu ngươi tôi nữa. Lạ lắm nha, thấy cái An còn bảo, ít khi thấy nó xuất hiện, lảng vảng như trước. Nó không làm phiền, cuộc sống tôi bình yên hẳn. Nhưng mà sao, tôi lại cứ thấy thiếu thiếu cái gì. Hay là thiếu tên…Kiệt , anh ta lâu lắm rồi không thấy xuất hiện, thế mà bảo chịu trách nhiệm. Trách nhiệm con cóc khô!

Nhưng mà…rõ ràng tôi tự không muốn mà nhỉ, hình như…tôi bị tâm thần phân liệt rồi. Sao lúc đó tự dưng tôi chặn anh ta làm gì để rồi giờ tự dưng lại thấy nhơ nhớ, cũng gần một tháng rồi ấy chứ có phải ít đâu. Người gì đâu đuổi là đi ngay không một lần quay lại.

– Này, sao dạo này chị hay ăn đồ chua thế, hôm qua thì mận, hôm nay thì cóc.

Tiếng cái Thuý cất lên kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ, tôi vừa đưa miếng cóc lên miệng vừa bình thản đáp:

– Đi qua thấy người ta bán ngon quá thì mua, mày thắc mắc làm gì? Ăn không?

– Không, nhìn đã thấy chua lòm, không ăn đâu.

– Ngon thế này mà không ăn, phí của giời.

– Mà dạo này em thấy chị còn hay nôn oẹ cơ, thèm đồ chua, hay nôn oẹ, có khi nào chị có chửa không?

Tôi chau mày nhìn nó đáp lại:

– Vớ vẩn, chị mày không chồng có chửa với ai được?

– Ai mà biết được, em là phụ nữ, thấy chị có biểu hiện như vậy em nói thôi, đâu phải không chồng là không chửa đâu.

Nghe cái Thuý nói đến đấy, tự dưng tôi lại hoảng hốt. Nhưng phải nói thực, dạo này tôi hay nôn thật, cứ nhìn thấy thức ăn có dầu mỡ tôi lại ngấy lên đến cổ rồi đi nôn khan. Không hiểu sao, tự dưng tôi lại có một linh cảm bất an, thèm chua, nôn khan…còn không có kinh nửa tháng nay rồi.

Bình thường kinh nguyệt của tôi đều như vắt chanh, tháng nãy bỗng dưng không có, còn đang nghĩ mình làm việc quá sức nên bị rối loạn định bụng mấy hôm nữa đi khám. Nhưng…lúc này tôi mới bắt đầu ngớ người ra…chẳng có lẽ lần duy nhất ấy mà tôi đã dính bầu sao? Tôi cười gạt đi, làm sao có thể nhạy như vậy được. Thèm chua là do mùa cóc xoài mận đến thôi mà, nôn khan là do chán thức ăn dầu mỡ, tắc kinh là do rối loạn kinh nguyệt thôi mà. Nghĩ vậy…nhưng ngày hôm ấy tôi vẫn không thể làm được việc gì.

Đến lúc đi làm về, không hiểu sao tự dưng tôi lại ghé vào hiệu thuốc, lắp bắp nói:

– Chị ơi…cho em…em một

– Một gì thế em?

– Hai đi…hai cái…

– Hai cái gì nói nhanh lên em.

– Que…thử.

– Que thử thai nói que thử thai đi, lần đầu à? Lấy bút nhé

Vừa nói chị bán thuốc vừa lẩm bẩm, “trông cái mặt này có khi bị thằng nào lừa rồi cũng nên”

Tôi không để ý lắm, nhận hai bút thử thai rồi mau chóng phóng xe về nhà. Lúc này ba mẹ tôi đã về nấu xong cơm dọn ra hết rồi. Tôi ăn nhanh một bát, ngồi chờ ba mẹ ăn xong sẽ đi rửa bát rồi lên thử luôn.

– Làm gì mà cứ bồn chồn vậy con? Có việc gì à?

Mẹ tôi cất tiếng hỏi, tôi lắc đầu, cười gượng gạo:

– Không ạ.

Đến khi ba mẹ ăn xong, tôi vội bê mâm bát đi rửa sau đó đi vội vào phòng đóng chặt cửa rồi chui vào nhà vệ sinh thử. Vừa thử, tim tôi đập thình thịch, cố trấn an mình nhưng bất thành. Đến khi bút thử hiện rõ hai vạch mồn một, tôi liền ném vội vào sọt rác rồi thử bút thứ hai. Nhưng đến bút thứ hai vẫn là hai vạch, không hiểu sao tự dưng tôi lại ngồi bệt xuống khóc hu hu. Tôi có thai thật rồi. Tên Kiệt chết tiệt…sao hôm đó lại không chịu dùng bao? Càng nghĩ tôi càng ức, tôi muốn làm mẹ, muốn có con nhưng phải là với người tôi yêu chứ không phải anh ta. Một lúc sau tôi mới ra ngoài được, cố bình tĩnh mà không thể. Ba mẹ tôi mà biết chuyện tôi phải làm sao đây, càng nghĩ tôi lại càng khóc tợn. Khóc vì tủi thân thì ít, khóc vì hận tên Kiệt thì nhiều. Nhưng rồi tôi gạt nước mắt đi, mai đi siêu âm lại rồi tính tiếp. Cố nằm ngủ một giấc, nhưng giấc ngủ cứ chập chà chập chờn, đến khi trời vừa sáng tôi liền dậy đánh răng rửa mặt, cất hai bút thử vào tủ khoá chặt sợ mẹ đổ rác lại thấy, sau đó nằm vật ra giường chờ ba mẹ đi rồi mới xuống bắt xe đến phòng khám.

Người bác sĩ khám xong cho tôi thì nói:

– Chúc mừng cô nhé, thai được tám tuần rồi.

Chúc mừng? Tám tuần, tôi nghe xong thì hiểu ra…bút thử thai không sai, là tôi sai! Nhận giấy kết quả mà người tôi cứ như mất hồn, tôi ngồi trên ghế chờ xe bus, nhìn ra đường, không thể tin được mình lại có bầu một cách lãng xẹt như vậy. Bên ngoài trời nắng rất đẹp, tôi cứ ngồi bần thần mãi, cuối cùng lấy máy ra bỏ chặn Kiệt. Không hiểu sao tôi lại thấy nhục thế không biết, chặn anh ta rồi giờ lại bỏ chặn.

Tôi cứ phân vân, không biết có nên gọi hay không, dù sao…đây cũng là con của tôi và anh ta. Cuối cùng tôi lấy hết can đảm để gọi, nghe tiếng chuông điện thoại mà tôi cứ tự bấu mình mấy cái, vì nhục nhã và xấu hổ. Đầu dây bên kia không bắt máy, trời ơi, nỗi nhục càng tăng lên gấp bội. Tôi định đứng dậy, bắt taxi về nhà thì Kiệt gọi lại, tôi thấy tiếng anh ta liền nói:

– Anh Kiệt, anh đang làm gì vậy, em có chuyện muốn nói với anh

– Nói đi.

Cái giọng anh ta lạnh lùng đến đáng sợ, tôi bấu chặt tay vào vạt áo trả lời:

– Em muốn gặp anh, em có chuyện quan trọng muốn nói.

– Sao cô bảo tôi cút đi không bao giờ muốn gặp tôi mà

Cái tên chết dẫm này giận dai thế nhờ, tôi không biết nói sao đành túng lúng đáp:

– Nhưng mà…chuyện này quan trọng.

– Được rồi, thế để tối tôi đón cô nhé.

– Bây giờ được không anh?

– Tôi đang trực cháy.

– Em có thai rồi…

Không hiểu sao, tôi lại có đủ can đảm nói ra được câu đó, nói xong tự dưng cũng ứa cả nước mắt ra. Đầu dây bên kia chợt im lặng một lúc rồi nói:

– Cô đang ở đâu?

– Em đang ở điểm xe bus gần trường Đại học Hà Nội.

– Ngồi im đấy.

Nói xong anh ta tắt phụt máy, tôi bỏ giấy siêu âm ra xem lại, tuy không thích tên Kiệt. Nhưng mà…trông đứa bé nhỏ tin hin như quả nho tự dưng tôi lại thấy thiêng liêng quá.

– Mai, lên xe đi.

Tiếng Kiệt cất lên khiến tôi hơi giật mình, tôi đứng dậy, ngồi lên con xe máy cà tàng của anh ta rồi nói:

– Giờ mình đi đâu vậy anh?

Kiệt không đáp, phóng xe thẳng về nhà trọ của anh ta. Trần đời tôi chưa gặp một gã đàn ông nào thế này luôn, lẽ ra, nếu là người khác, người ta sẽ đưa tôi đến một quán trà sữa, quán nước, hay quán café nào đó, thế mà anh ta lại đưa tôi về phòng trọ chật chội này.

Kiệt thấy tôi đứng thì nói:

– Vào đi, ngồi tạm trên giường, phòng tôi nhỏ nên không có ghế đâu.

Nói rồi, anh ta đưa cho tôi cốc nước nói:

– Cô đi khám về hay sao biết có chửa?

Hỏi câu gì thừa thãi thế nhờ? Nhưng lúc này tôi không còn tâm trạng để giận mà đáp lại:

– Vâng…em sáng đi siêu âm, bác sĩ bảo có thai được tám tuần rồi.

– Kinh nhỉ, một phát ăn ngay, lăng vòi của tôi xịn phết.

Đến nước này anh ta vẫn còn đùa được, tôi nhìn anh ta hỏi lại:

– Anh Kiệt, giờ phải làm sao?

– Lẽ ra tôi phải hỏi cô muốn sao chứ?

– Anh nói thế là có ý gì?

– Chẳng phải cô bảo tôi không cần có trách nhiệm với cô sao, giờ ễnh bụng ra rồi lại hỏi tôi phải làm sao?

Tôi nghe anh ta nói thì đột nhiên khóc nức nở tức giận nói:

– Anh muốn quất ngựa truy phong chứ gì, anh không muốn thì thôi, tôi tự nuôi, anh đừng có mong sẽ được nhận con. Tôi còn tưởng anh là con người trách nhiệm thế nào, hoá ra cũng là đồ sở khanh. Anh nghĩ tôi sợ anh chắc, anh nghĩ tôi cần sao, tôi tự kiếm tiền, tự nuôi con cho anh biết thế nào là lễ độ!

Vừa nói tôi vừa đứng dậy, đi ra cửa, đột nhiên tôi thấy Kiệt ôm tôi lại, rồi bế thốc tôi lên đặt vào giường. Tôi khẽ đẩy anh ta ra, nhìn mặt anh ta lúc này sao đáng ghét đến vậy. Thế mà anh ta vẫn giữ chặt tôi ròi nói:

– Tôi có bảo tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu, một tháng nay cô chặn số tôi làm tôi gọi mãi không được, giờ có chửa rồi lại giận dỗi linh tinh. Đừng khóc nữa, lại ảnh hưởng đến con tôi bây giờ.

– Anh…nói vậy là sao?

– Từ nãy tới giờ tôi có câu nào nói tôi không chịu trách nhiệm với cô chưa? Tôi chỉ đang trêu cô một chút cho cô bớt căng thẳng thôi mà, nhìn cô run run…tôi hơi buồn cười

– Buồn cười cái cứt ý, trêu? Đến giờ này mà anh còn trêu được, đấy anh nói đi giờ anh muốn giải quyết thế nào? Anh chơi em còn không chịu dùng bao, anh thấy hậu quả chưa?

Kiệt thấy tôi nói vậy, bịt mồm tôi lại rồi đáp:

– Cấm nói linh tinh, có con là có phúc! Cô nói vậy con tôi lại buồn. Đám cưới nhé!

Đám cưới? Nghe đến từ đám cưới tôi càng khóc tợn. Chuyện này…tôi chưa bao giờ nghĩ đến. Tôi mới ly hôn chồng được mấy tháng, nghĩ lại đám cưới của tôi và Tùng chẳng khác gì cái địa ngục, tôi không muốn đi vào vết xe đổ đấy liền lắc đầu đáp:

– Không, em không cưới đâu.

– thế không cưới cô bảo tôi phải làm sao, đứa bé này nhất định phải giữ, không được bỏ, cô mà làm gì đừng trách tôi.

Tôi cũng không có ý định bỏ con, thực sự mà nói, dù có phải nuôi con một mình tôi cũng không bỏ nó. Nhưng…lúc này tôi không biết mình phải làm gì nữa. Đám cưới tôi chưa sẵn sàng, mà con không có ba thì cũng thiệt thòi cho nó, sao mà tôi mâu thuẫn quá vậy?

– Mai, hay thế nào, cô ra đây ở với tôi cho vui để tôi chăm sóc cho hai mẹ con.

Vãi cả ở cho vui, tôi dở khóc dở cười đáp lại:

– Ra cái phòng bé tý này sao?

– Có sao đâu, giường mét tám, hai mình ngủ vẫn rộng, tuy hơi nhỏ nhưng sạch sẽ, có bếp, có nhà vệ sinh khép kín, có điều hoà, tủ lạnh còn gì? Mai tôi nộp đơn lên để xin xác minh lý lịch cho cô rồi làm đăng ký kết hôn nhé. Không cưới nhưng cũng phải kết hôn trước, đứa bé sinh ra không thể không khai sinh được, với con của công an được nhiều ưu tiên lắm.Dù sao cô cũng có bầu với tôi, chuyện này chắc chắn không giấu được rồi, mà ở nhà với ba mẹ cô không được, vì tôi là ba nó chẳng lẽ lại vô trách nhiệm đến mức để ông bà ngoại chăm. Mà ba mẹ cô cũng còn phải đi làm nữa…

– Đăng ký kết hôn?

– Chứ giờ muốn sao nữa? Đằng nào cô cũng có con với tôi rồi, chẳng lẽ muốn sinh nó ra sau này lấy chồng khác? Rồi cha dượng con vợ liệu có yêu thương được nó không? Nếu cô không thích, đẻ nó ra đưa đây tôi nuôi, cả đời tôi không lấy vợ, để nuôi con thôi.

Tôi nhìn Kiệt, không biết sao lúc này xúc động kinh khủng. Trông anh ta thế mà có trách nhiệm ra phết. Thấy tôi im lặng Kiệt lại nói:

– Lẽ ra, cô làm tôi có con, lại cướp mất lần đầu của tôi, cô phải có trách nhiệm với tôi, giờ còn bắt tôi chịu trách nhiệm mà chịu rồi vẫn cứ õng ẹo làm kiêu. Dù sao cô cũng bỏ chồng rồi, tôi chưa vợ, hai đứa lại có đứa con ràng buộc, sao không về chung một nhà cho rồi. Tôi cũng đẹp trai, hiền lành, tốt bụng chứ nị, với lại tôi nấu ăn hơi bị ngon, chắc chắn sẽ tẩm bổ cho con được.

Nghe xong tự dưng tôi bật cười, nửa muốn đồng ý nửa lại không. Thực ra lời Kiệt cũng đúng, chúng tôi không có gì, nhưng có đứa con ràng buộc, với lại…tính ra những chuyện anh ta làm với tôi đến giờ cũng khiến tôi có cảm giác hơi thinh thích.

– Nhưng mà…còn ba mẹ em thì sao?

– Cô ngồi đây, tôi nấu cơm xong dọn ra tôi với cô ăn, xong nằm nghỉ ngơi một lúc chiều tôi đưa cô về thưa chuyện với ba mẹ cô. Đằng nào họ chẳng phải biết.

– Nhưng…

– Nhưng cái gì nữa mà nhưng, giờ tôi quất ngựa truy phong không chịu trách nhiệm nữa ba mẹ cô mới buồn đấy. Có tôi đây rồi còn sợ gì, bao nhiêu tuổi đầu rồi mà cứ như con nít ấy. Giờ tôi nói phải nghe,ra đây ở với tôi tôi chăm sóc cho cả hai mẹ con.

Tôi nghe anh ta quát thì co rúm người lại, từ lúc nào mà tự dưng tôi hèn thế này cơ chứ. Mồm nói làm được mẹ đơn thân, nhưng cứ nghĩ đến việc người đời chửi là chửa hoang, ba mẹ buồn rầu tôi lại cũng hơi lo. Thôi thì dù sao anh ta cũng đã muốn chịu trách nhiệm thì bản cô nương đây sẽ cho cơ hội.

Kiệt thấy tôi nguôi nguôi thì chạy ra ngoài mua mấy quả cam sành về vắt nước cho tôi rồi mở tủ lạnh lấy đồ ra nấu cơm. Tôi vẫn ngồi co ro trên giường, tuy cũng bớt lo lắng rồi nhưng mà vẫn thấy mông lung lắm. Cứ nghĩ đến việc về nhà gặp ba mẹ tôi lại sợ sợ. Kiệt nấu xong cơm thì dọn ra bàn dưới đất sau đó gọi tôi xuống ăn. Cơm canh đầy đủ, tôi cũng thấy có chút an ủi, chăng biết do ngon hay tôi đói mà ăn liền ba bát. Ăn xong anh ta lại mang bát đi rửa, không hiểu sao…tôi lại thấy tôi và Kiệt…giống gia đình quá.

Rửa bát xong, ra thấy tôi đang nằm trên giường Kiệt liền nói:

– Giường này từ hôm tôi với cô quan hệ vẫn chưa giặt nữa.

Thằng cha này tôi mới cảm động một chút đã khiến tôi phát điên, tôi không thèm đáp nằm xoay người vào tường. Anh ta thấy vậy, thì ngồi bên thành giường. phòng trọ này chỉ có một cái giường thôi, tự dưng tôi thấy mình hình như đang chiếm mất chỗ nghỉ ngơi của anh ta liền nói:

– Anh nằm xuống đi, dù sao…sau này em với anh…cũng phải nằm cùng nhau trên đây mà.

Nói xong…tự dưng tôi thấy hơi hớ, nhưng thôi, kệ đi, lúc này tôi buồn ngủ chết đi được!

———