Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bụi Hồng Trần

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bỗng dưng tôi thấy cái My khóc tu tu rồi quay sang tôi nói:

– Nhưng mà chị ơi, nếu em là con nuôi rồi bị đón đi như vậy em sẽ nhớ ba mẹ, nhớ chị lắm.

Thấy nó khóc tôi cũng không kìm được, sống mũi cay xè. Tôi xoay người lại ôm chặt nó lựa lời an ủi:

– Hôm nay chả nghe rồi còn gì, nhà cô chú ấy cách đây có mấy cây số, muốn về thăm ta, thăm ba mẹ lúc nào chả được. Thôi đừng có khóc lóc nữa, tý bố mẹ lại nghe thấy giờ.

Thế nhưng nó vẫn không ngừng khóc, dỗ dành cả nửa tiếng mới chịu thôi. Đấy, con bé lúc nào cũng thế, từ lúc bé tới giờ động tý là khóc yếu đuối ứ chịu được. Ban nãy còn nghĩ xấu cho em, giờ tự dưng lại thấy thương nó vô cùng. Nó bấm bấm vào lưng tôi rồi sụt sịt:

– Kể cả em đi rồi, chị cũng phải bảo vệ em đấy nhé!

Tôi bật cười thành tiếng, từ nhỏ tôi đã chẳng khác gì vệ sĩ cho nó, bởi nó thì yểu điệu còn tôi mạnh mẽ như đàn ông. Nhiều người nhìn vẻ ngoài của tôi không nghĩ rằng tôi có thể một lúc đánh được hai tên đàn ông trêu cái My đâu, thế nhưng sự thật đấy. Bởi thế nên cô giáo bằng mọi cách bắt tôi làm lớp trưởng cho bằng được. My là em gái tôi cơ mà, không phải vệ nó thì bảo vệ ai cơ chứ, dù cho chẳng phải cùng huyết thống đi chăng nữa trong lòng tôi cũng vẫn coi con bé là chị em song sinh với tôi.

Cả đêm ấy hai chị em tâm sự đến tận mười hai giờ đêm mới chịu ngủ, bình thường lúc học bài chỉ đến mười giờ đêm My đã ngáp ngắn ngáp dài, vậy mà hôm nay lại tỉnh như sáo. Lúc tôi nhắm mắt trong lòng vẫn ngơ ngẩn nghĩ đến chuyện em gái sắp bị bắt đi mất nhưng rồi mệt quá ngủ lúc nào chẳng hay. Đang ngủ tôi chợt thấy cổ họng khô khốc liền bật dậy, bên cạnh cái My đang ngủ say, có tiếng thở nhè nhẹ của con bé trong đêm tĩnh mịch. Tôi khẽ bước qua người nó đi xuống dưới nhà, tối qua mẹ Thuận dặn mang nước lên đêm uống mà tôi lại quên béng mất giờ phải lọ mọ vào bếp. Chắc giờ này mới chỉ một hai giờ thôi, trời còn tối lắm, ba mẹ đang ngủ nên tôi chỉ dám bật đèn điện thoại để soi đường. Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng cười khanh khách của trẻ con, còn có tiếng chạy nhảy rầm rầm. Quái lại thật, nhìn màn hình điện thoại mới có một giờ qua sao trong nhà lại có trẻ con chạy vào. Tôi căng mắt nhìn xung quanh dưới ánh đèn mờ mịt le lói bất chợt thấy ngay trước mặt mình một bóng đen nhỏ xíu, mặc một chiếc áo đỏ trùm kín chân. Lúc này tôi càng hoảng, cửa nhà đóng chặt tại sao lại có một đứa bé lọt được vào đây? Đây là con của ai, hàng xóm nhà tôi đâu có trẻ con nhỉ? Thế nhưng tôi vẫn tiến lại gần nó rồi hỏi:

– Em là ai vậy? Sao lại vào nhà chị? Đêm khuya rồi.

Đứa bé nghe vậy thì tức giận dẫm thình thịch xuống sàn nhà đáp:

– Đây là nhà em.

– Nào, ngoan nào, nói đi chị còn gọi bố mẹ chị dậy để đưa em về nhà, đêm khuya rồi đấy.

– Em đã nói đây là nhà em cơ mà, chị không thấy em đứa cả bạn sang chơi sao? Bạn em đây này.

Nói rồi nó chỉ sang khoảng không bên cạnh, lúc này tôi không còn giữ được bình tĩnh, từng thớ da thịt run lên bần bật đưa tay khẽ chạm vào công tắc điện. Thế nhưng chưa kịp chạm đến thì đã bị bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ áo đỏ giữ lại, rồi lại có tiếng cười khanh khách vang lên. Đứa bé áo đỏ kéo chặt tay tôi nài nỉ:

– Đừng bật điện, ra đây chơi với bọn em đi, bạn em có thêm hai đứa đến rồi này, đông vui lắm.

Nghe xong tôi cứ ngỡ tim mình nhảy ra ngoài, nghe tiếng nói cười xôn xao nhưng chẳng nhìn thấy ai ngoài đứa bé áo đỏ. Lúc này mồ hôi trên người tôi đã túa ra như mưa, ba chân bốn cẳng chạy một mạch lên cầu thang. Nhưng mới chỉ lên đến bậc thứ tư đã thấy bóng dáng nhỏ xíu kia đứng trên bậc cao nhất, dưới ánh đèn lờ mờ tôi nhận ra đứa bé không có chân. Toàn thân tôi như chết sững, xoay người lại bất chợt trượt chân ngã xuống dưới, đến khi mở mắt ra chỉ thấy một màu đen tối thui, không gian im ắng, định thần lại mới phát hiện ra có ánh đèn le lói từ bên ngoài còn mình thì đang nằm trên giường. Hoá ra nãy giờ chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ với đứa bé áo đỏ quen thuộc đã xuất hiện đi xuất hiện lại đến cả gần một chục năm nay.

Ngồi một lúc tôi mới có thể bình tĩnh lại và phát hiện ra cái My đã không còn nằm bên cạnh. Có lẽ nó đang đi vệ sinh, đột nhiên bàng quang của tôi cũng tưng tức liền lấy điện thoại lò dò ra ngoài. Nhà vệ sinh của gác xép nằm cuối hành lang, đầu hành lang là phòng của ba mẹ, ở giữa là phòng của chị em tôi. Tôi cố nhón chân thật nhẹ, bước đến bên chiếc cửa sắt đã đôi phần han gỉ định lên tiếng gọi cái My thì bất chợt nghe được giọng con bé cất lên rất nhỏ:

– Mày không phải nói cái giọng đấy với tao, gì chứ chắc chắn lần này tao mua được kính của Gucci, tao sắp một bước lên tiên rồi.

Hình như nó đang nói chuyện điện thoại với ai đó, tôi thấy vậy định bước xuống dưới tầng một đi vệ sinh nhưng rồi nghĩ lại giấc mơ ban nãy thì đột nhiên rùng mình sợ hãi. Cuối cùng tôi đành nhón chân quay lại phòng ngủ, nhưng vừa đi được hai bước lại nghe thấy tiếng cái My:

– Ui giời, tao đảm bảo với mày luôn tao mới chính là con ruột của họ, mày nghĩ mà xem, nếu tao là con ruột sao bố mẹ tao lại đối xử với tao như con ghẻ thế, còn lúc nào cũng yêu thương chiều chuộng bà Mai?

Tôi nghe đến đây thì trong lòng hơi thấy buồn buồn, không dám nghe thêm nữa mà đi một mạch về phòng. Nằm ngẫm nghĩ lại lại càng chạnh lòng. Tôi và My lớn lên cùng nhau dưới một mái nhà, học cùng chung một lớp đến nay cũng là mười tám năm, bỗng dưng ngày hôm nay tôi dường như mới nhận ra càng lớn sự khác biệt của tôi và nó càng nhiều. Thế nhưng rồi tôi lại gạt đi, ở tầm tuổi này đứa nào chẳng thế, chỉ cần chút bất mãn với ba mẹ là trở nên ngang bướng như vậy. Ngay cả tôi cũng vậy, đã có đôi lần tôi từng muốn bỏ nhà đi vì bị mẹ mắng cơ mà. Nhưng sao trong lòng tôi cứ cảm thấy mông lung, chẳng lẽ mười tám năm sống bên cạnh bố mẹ, đến một ngày phát hiện ra là con nuôi mà không buồn bã, không bất ngờ đến tột độ sao? Hay là con bé có buồn, nhưng lại giấu vào trong, giống như tôi có biết chuyện cũng chẳng hé răng nửa lời?

Tôi cứ nằm mãi như vậy một lúc thì cái My vào, thấy nó tôi vội ngồi dậy đi vệ sinh sau đó trở lại. Lúc này nó cũng đã ngủ say, tôi thấy vậy thì khẽ thở dài rồi cũng chìm nhanh vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau ba mẹ tôi vẫn chưa thấy công khai sự thật ấy, đến tận sang ngày cuối cùng của ba ngày buổi chiều đang ăn cơm ba Hiếu mới từ tốn nói:

– Ba có chuyện này muốn nói với hai đứa, mong hai đưa chuẩn bị tinh thần một chút.

Chưa kịp đợi hai chị em lên tiếng ba lại nói:

– Thực ra, ba đoán chắc hai đứa đã nghe được câu chuyện hôm chủ nhật rồi đúng không? Mấy hôm nay phần vì bận, phần vì ba nghĩ muốn để các con thoải mái tư tưởng trước, các con…chắc cũng biết rồi đấy hai đứa không phải chị em ruột. Ngày mai sẽ có người đến đón một trong hai đứa đi, tạm thời ba chưa muốn nói đứa nào sẽ được đón đi vì ba muốn cả hai đứa từ hôm nay đến ngày mai các con cứ vẫn coi ba mẹ là ba mẹ ruột thịt. Nói là đón đi thôi nhưng vẫn có thể về thăm ba mẹ thường xuyên, các con cũng chẳng còn là những đứa trẻ lên ba lên bốn nữa nên bố chỉ nói có vậy. Ba thương hai đứa…

Thế nhưng khi ba Hiếu còn chưa kịp dứt lời, mẹ Thuận đã oà lên khóc nức nở rồi ôm chặt lấy hai chị em. Bữa cơm hôm ấy cũng đong đầy nước mắt, mãi đến khi mọi người bình tĩnh lại thì mâm cơm cũng được bê đi, thế nhưng chẳng ai dọn dẹp cả nhà bốn người ngồi trên gian phòng khách nói chuyện đến tận đêm khuya, ba mẹ kể cho chúng tôi nghe hồi nhỏ đáng yêu thế nào, mẹ Thuận còn chạy vào phòng lấy sấp ảnh đưa cho hai chị em xem. Dường như đã rất rất lâu rồi cả gia đình tôi mới có cuộc trò chuyện dài đến như vậy, những câu chuyện cả vui, cả buồn đan xen nhau trong cái tiết trời xuân nóng bức.

Đêm ấy tôi không ngủ được, cái My bên cạnh cũng trằn trọc, đến khi có tiếng gà gáy nó liền vội trở dậy đánh răng rửa mặt. Tôi nhìn nó tự dưng những nghi hoặc cũng tan biến, chỉ thấy thương em gái vô cùng.

Buổi sáng hôm ấy mẹ Thuận cũng dậy từ rất sớm, nghe tiếng lạch cạch bên trong phòng mẹ liền ghé đầu vào nói:

– Hai đứa dậy thì xuống ăn sáng nhé, mẹ nấu bánh đa cua rồi, ngon lắm.

Tôi nghe tiếng mẹ run run tự dưng chảy cả nước mắt, đến khi thay đồ xong xuôi liền cùng cái My xuống dưới nhà. Vừa chạm cái thìa vào trong tô thì ba Hiếu khẽ nói:

– Thực ra…

Thế nhưng ba chưa kịp nói đã có tiếng còi xe ngoài cổng, lúc này tôi với cái My cũng chẳng ăn thêm được gì nữa, liền đứng dậy. Mẹ Thuận đứng trong bếp đưa tay quệt nước mắt rồi chạy ra ngoài, lúc này tôi chỉ dám ngó ra ngoài, nghe được tiếng ba Hiếu nói:

– Sao cô chú đến sớm thế?

Người phụ nữ sang trọng kia khẽ đáp lại:

– Em nôn gặp con em quá, cả đêm qua chẳng ngủ được chút nào.

Nghe giọng người phụ nữ rất chân thật, tôi khẽ quay sang nắm chặt tay cái My. Mẹ Thuận từ bên ngoài gọi vào:

– Hai đứa lấy nước mang ra đây nhé.

Tôi liền lấy bốn cốc nước đựng vào khay rồi bế lên, lẽo đẽo theo sau tôi là cái My. Con bé hôm nay nom rụt rè dễ sợ. Khi tôi còn chưa kịp đặt cốc nước xuống bàn, người phụ nữ trung niên đã vội vàng đứng dậy đưa tay nắm chặt tay tôi rồi run rẩy nói:

– Mai…Mai…

Tôi chưa kịp định thần mở to mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, mẹ Thuận thấy vậy thì nói:

– Cô Lan, cô bình tĩnh đã đừng làm con bé sợ.

Nói xong mẹ Thuận quay sang tôi:

– Mai, con mời bố mẹ uống nước đi con.

Lúc này tôi vẫn chưa hiểu sự tình, đặt khay nước xuống bàn rồi lấy một cốc nước đưa cho ba Hiếu rồi nói:

– Con mời ba uống nước.

Thế nhưng ba Hiếu khẽ lắc đầu, đẩy cốc nước trên tay tôi hướng về người đàn ông đối diện đáp lại:

– Không, ý mẹ con là con mời ba mẹ ruột con uống nước đi. Mai, đây là ba mẹ ruột của con.

“Choang” cốc nước trên tay tôi rơi xuống vỡ tan tàn, tai tôi như ù đi, run rẩy lắp bắp hỏi lại:

– Ba…ba nói gì vậy?

———
« Chương TrướcChương Tiếp »