Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bụi Chuối Bên Nấm Mồ

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi đứng hình 10s. Ngỡ ngàng hay là hạnh phúc? Kết thúc hay là mở đầu. Bản năng 1 thằng đàn ông trỗi dậy trong tôi. Tầm này liêm sỉ gì nữa. Cái gật đầu hạnh phúc nhưng nhiều lo âu và suy nghĩ. Cô ấy bảo

– Tớ muốn nghe những gì cậu nói. Chứ không phải là cái gật đầu

– Hừmmm. Tớ đồng ý. Nhưng sao cậu lại yêu tớ?

– Tớ cũng không biết nữa

– Ngại quá. Chả biết nói gì nữa rồi. À ! Hay tớ kể chuyện anh trai tớ đi tẩn nhau nhé

– Cậu có anh trai à?

– Uh. Còn cậu thì sao?

– Tớ có chị gái. Nhưng tiếc là…

– Đó là 1 câu chuyện buồn thì thôi cậu à

Vừa nhắc anh trai. Thì anh tôi đã có mặt ở đấy và nghe hết câu chuyện của chúng tôi từ bao giờ.

Vẫn vẻ thần thái như thế. Vẫn style mặt hoằm hoằm như bà đâm chết mày. Anh nhẹ nhàng bước đến bên tôi. Quay mặt về phía Trang và bảo

– Em yêu nó làm gì. Khổ đời con gái ra. Đã ngu còn lười. Chả được cái tích sự gì cho đời

– Em chào anh ạ.

– Anh nói thật chứ cái thằng B này á. Học thì không học. Suốt ngày dăm ba cái chuyện ma quỷ xích mích. Em thấy đấy.

Tôi ngắt lời anh tôi

– Anh mình đáng yêu thế?

– Thôi thôi. Nhanh khỏi còn làm thủ tục mà đi đi. Mày ở đây phá quá rồi

Trang ngỡ ngàng hỏi anh tôi :

– B đi đâu hả anh?

– Nó đi Mẽo. Phá cho lắm vào. Bố mẹ bắt nó đi

Tôi thoáng thấy Trang buồn. Cô ấy lặng thinh chẳng nói câu nào. Khóe mi đang đỏ. Có lẽ chỉ chờ nước mắt rơi.

– Anh ơi. Anh có phải là anh trai em không?

– Ơ. Tao không phải anh mày thì tao là bà Hà hàng xóm à?

– Anh có thương em không?

– Lòng vòng thế. Nói nhanh xem nào

– Em không phá nữa đâu. Nhưng em không muốn đi đâu. Anh giúp em đi ( Ánh mắt tỏ vẻ đáng thương )

– Để yên xem nào. Anh cũng muốn mày đi đâu. Để anh tính

Anh trai tôi đá đưa qua chút rồi về. Và Trang cũng vậy.

Khi yêu Trang tôi bắt đầu hiểu tại sao cô ấy có mặt ở đây !!! Tôi tìm hiểu về người chị quá cố của cô ấy. Nhưng đó là người chị sinh đôi. Và mọi chuyện dần rối ren hơn

Sáng thức dậy. Tôi cảm thấy người khỏe hơn rất nhiều rồi. Tôi gọi cho mẹ

– Mẹ ạ. Thực sự thì con không muốn đi đâu. Con hứa chăm ngoan mẹ ạ. Mẹ hãy thương con đi. Và đừng bắt con đi nữa

– Anh cũng đã nói hết với mẹ rồi. Mẹ tin con. Nhưng con ạ. Người thương để cố gắng học hành. Không phải để lú quên hết học tập.

– Vânggg. Yêu mẹ lắmmmmmmm

Tôi mỉm cười hạnh phúc. Tôi không phải xa Trang rồi.

Cuộc sống diễn ra rất bình thường cho đến khi tôi có 1 giấc mơ kỳ lạ. Rất kỳ lạ. Tôi thấy 2 người con gái. 1 người chôn 1 người sống. Tôi thấy 1 ông già trên tay cầm kiết ấn dí thẳng vào cô gái trẻ đã mất. Rồi mọi thứ quay ra nhìn tôi với ánh mắt vô hồn. Tôi bàng hoàng thức giấc.

Gió đìu hiu của 1 trời thu êm dịu. Nhưng phảng phất đâu đây cái lạnh lẽo trong tâm hồn. Tôi đem giấc mơ kể với Hòa và câu chuyện về Trang còn đang dang dở. Hòa thốt lên

– Thôi. Đlm. Kết nối nó nhanh mẹ lên nào hãi vl

Tôi và Hòa tìm hiểu về gia đình Trang. Nhà cô ấy ở khá xa. Nhưng quê gốc gác thì tuyệt nhiên không thể tìm hiểu được. Tôi hỏi mọi người xung quanh thì chỉ biết bà Trang là 1 người huyền bí. Không ai có thể tiếp cận được. Và Trang thì là mọi thứ để kết nối với bên ngoài. Bà Trang cũng đã khá lớn tuổi. Nhưng vấn đề là. Trang và ngôi mộ kia là sao? Nó có từ rất lâu rồi mà. Mà Trang còn nhỏ. Song sinh cũng áng tựa tuổi cô ấy thôi. Wtf? Cái đel gì thế này

Tôi sân si hỏi dò mọi người xung quanh. Nhưng không biết gì nhiều lắm. Ắt hẳn phải có liên quan đến người chị song sinh kia. Tôi khều khều bảo Hòa

– Tối rủ Thành Le. 3 anh em mình ra lại ngôi mộ xem sao?

– Mày chưa chán à

mày muốn dí tao chết mới yên à?

– Vậy cứ để thế này. Sớm muộn gì mày cũng ngáo cụ mày luôn. Đâm lao rồi thì phải theo lao thôi

– L. Mày là những cú lừa. Sao tao chơi được với mày nhỉ? Ông trời ơiiiii. Cút mẹ mày xa tao ra

– Nghe có vẻ Dương Quá nhưng rất là Cô Cô. Thế nhé

Tôi lẳng lặng đi về kệ cho tiếng gọi Hòa buông nơi. Tôi vẫn cứ chơi vơi.

Điểm giờ hẹn đã đến. Thành Le có vẻ mạnh mẽ hơn. Nhưng nó vẫn cứ cái kiểu đéo gì ấy. Nhìn ngứa mắt vl.

Rà soát lại 1 số thông tin thì cạnh ngôi mộ có 1 thứ gì đó. Mà không ai biết. Nói đúng hơn là không ai dám đến gần. Và sau chuyện chúng tôi. Dân tình càng hoang mang và thờ phục nhiều hơn. Và làm tôi ngứa đít vl. Dỗi vl

Xẻng cuốc trên tay. Chúng tôi tiến gần và bắt đầu động thôi. Tôi khấn vái các kiểu.

Ngôi mộ trắng lờ mờ dưới ánh trắng. Toát lên 1 thứ ám ảnh loài người. Quạ bắt đầu réo ầm ý. Gió… Đis mẹ anlonroi

Tôi xúc xẻng đất đầu tiên. 1 thứ vô hình gì đó gẩy bay cái xẻng ra. Ngó trước ngó sau. Thằng Thành đã dính vào ngôi mộ từ bao giờ. Thôi. Bỏme chơi ngu rồi. Hòa Phò thì lơ ngơ như đang phê đồ. Còn lại mình tôi đang tỉnh táo. Những cái bóng đợt nọ hiện về nơi đây. Vẫn cái hình hài người lưỡi dài đấy. Nhưng lần này có thêm 1 cô gái. Đó chính là cô gái trước tôi đã nhìn thấy bên cửa sổ

Trong gió rít lên theo tiếng nói

– 1 lần thoát thôi. Giờ thì mày chạy đâu

Tôi mỉm cười.

– Vậy ư? Tại sao mày không bắt tao. Vậy thì trước khi tao chết. Mày cho tao hỏi. Cô gái này là ai? Còn sống hay đã chết?

– Là ai ư? Là ai đó thôi. Mày đoán xem. Cái loại vắt mũi chưa sạch mày định làm sao? Cô ta là quỷ dữ bên ta. Ha ha.

– Vậy à. Cơ mà. Chết khá lâu đâm ra không cập nhật được tin tức gì à. Bai bai. Đis mẹ mày
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
=))

Tôi thầm thò tay trong túi quần và bấm sẵn số anh trai tôi. Mọi việc diễn ra âm thầm. Bác 2 từ đâu lừng thững đi ra. Trên tay cầm 1 chiếc lưới dán bùa tứ lung tung. Tôi nhìn vào hắn và hét to

– Đis mẹ mày. Cuộc chơi này là của tao. Tao là người chứ tao đéo ngu.

Tôi cười hả hê. Hắn ta đã dính gọn trong lưới sắt cùng con yêu nữ kia. Hắn ta vùng vằng như không thể chịu trói. Còn yêu nữ có vẻ cam kết số phận. Những giọt máu lăn trên khoe mắt. Tôi đến gần và nói

– Trang à. Nếu là em thì anh xin lỗi. Giang hải không độ em. Chờ ngày âm dương ta về bên nhau.

Tôi nhắm mắt. Nước mắt tôi rơi. Trò chơi kết thúc

Bất thần Trang ở đâu chạy đến. Quỳ xuống ôm chân tôi và khóc….

– Em xin anh. Đừng…..

Tôi thẫn thờ. Cái qué gì đây??….

Tôi bất ngờ này đến bất ngờ khác. Tôi rối loạn…. Tiếng chuông gõ mõ vang lên. Ta lên từ bỏ hay là tiếp tục?
« Chương TrướcChương Tiếp »