🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Tên bờm ngựa cầm con phớ hăm hăm xông về phía chúng tôi. Con dao bấm trong tay tôi nó quá nhỏ bé. Hắn lao lên chém Hòa. Nhưng bạn tôi chịu khổ cùng tôi vậy là đủ rồi. Tôi lăn ôm lấy Hòa và đỡ chọn 1 chém. Rất đau. Tôi cắn răng chịu đựng. Hòa nhìn tôi với ánh mắt trìu mến. Đis mẹ mày. Ánh mắt đấy làm tôi sợ hơn cả mấy con ma. Gai đít nổi lên từng đợt. Bố tiên sư. Hãi vl mà
Thành Le có lẽ thấy 2 chúng tôi đang rất đau đớn. Nó lúi húi nhặt 1 thanh sắt gần đấy và lao vào đập thẳng vào thằng cầm phớ. Sau khi ăn chọn 1 phát đấy cũng là lúc các chú công an xã bước đến. Các chú bước đến như 1 vị thần và chúng tôi thì như 1 thằng đần. Nhẹ nhàng đưa tay ra và bị áp tải hết lên đồn.
Tôi đau đớn vật vã và được đưa thẳng lên viện. Bố mẹ tôi lại 1 lần nữa phải về quê vì tôi. Nhưng lần này có cả sự góp mặt của anh trai tôi.
Tôi được khâu dăm ba mũi và cũng mê man đi rất là nhiều. Nửa tỉnh nửa mê tôi thấy 1 bàn tay mềm mại và có phần ấm áp. Đang nắm lấy tay tôi. Tôi cảm thấy hạnh phúc nhưng khi chợt nhớ đến cái bản mặt thằng Hòa thì tôi lại bừng tỉnh nhanh chóng. Hãi vl mà. Nhưng may mắn sao đây là Trang. Cô ấy đến thăm tôi từ bao giờ.
Tôi nhìn cô ấy và nói
– Cậu đến từ bao giờ vậy?
– Tớ cũng vừa mới đến được 1 lúc thôi !
– Cái tay nắm lấy cái tay
Cô ấy vội rụt tay lại và ngượng mặt thẹn thùng. Tôi không biết mình đã yêu cô ấy từ bao giờ. Và chỉ biết yêu cô ấy rất nhiều. Chẳng phải vì nhan sắc. Mà chỉ là 1 tình yêu đủ lớn ngay trong tôi. Sự ngây thơ ấy đã làm tim tôi loạn nhịp hơn bao giờ hết
Nhìn kỹ tôi chợt nhận ra. Đường cong của cô ấy làm tôi thở không kịp. Tim đang loạn nhịp. Hơi thở gắt hơn. Ôi. Tôi phải làm sao đây?
Tôi mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Giờ chơi thẳng. 1 ăn cả 2 ngã về không. Tôi hỏi Trang
– Đã có ai bảo cậu rằng. Cậu là 1 cô gái tuyệt vời chưa?
– …
– Và đã bao giờ cậu muốn nghe rằng tớ nói là tớ yêu cậu chưa?
– …
– Cậu đừng lặng im đến thế. Vì lặng im sẽ gϊếŧ chết con tim tớ lúc này. Hừmm nếu cậu không phiền thì làm người yêu tớ nhé
– Thôi cậu nghỉ ngơi đi. Tớ về nhà đã
– Ơ nhưng mà…
Cô ấy vội vàng rời đi. Làm tôi như đang trên cao rơi thẳng xuống mặt đất. Ôi con tim vỡ tan.
Được 1 tí thì thằng Hòa cà nhắc chạy vào hỏi tôi :
– Mày làm cái đel gì để con yêu quái nó cứ vừa đi vừa cười trông như con dở thế? Đéo hiểu kiểu gì. Tao nhìn là biết ngay nó đéo phải người địa cầu rồi
– Thôi. Bạn im mẹ mồm vào. Mình đang yêu bạn à. Mà đme chuyện kia thế nào rồi. Bố tiên sư thằng l
– Tao với mày phòng vệ chính đáng. Bla ble blo bọn kia bị gô cổ hết rồi
– Ôi. Ông trời có mắt mà. Mà tao nhìn mày cứ ghê ghê sao ấy. Cút cút ra
– Có l. Bố mày đéo bê đê nhé. Bố mày đang mộng mơ em Vân lớp bên. Ủ ôi. Xinh vl
– Kệ cụ mày
Chửi nhau um bệnh viện rồi nó lại cà thọt đi về. Đêm nay chẳng có ai ở bệnh viện thăm nom tôi cả. Thực sự thấy tủi thân.
Nằm vắt vẻo ất ơ ở phòng tự chọn. Tôi cũng thấy chán. Game nhiều phim nhiều cũng thấy không còn thi vị gì cả. Tôi bắt đầu thϊếp đi vào trong giấc mơ mộng mị
Khò… Khò… Khò…
Tôi thấy lạnh ở chân. Hình như có ai đó đang khều chân tôi thì phải. Mà tự chọn làm gì có ai. Đang đà ngái ngủ. Tôi mặc kệ. 1 lúc sau vẫn thấy khều khều. Tôi sôi máu cáu lên gắt gỏng
– Trêu trêu cái l. Để yên cho ngủ cái. Không bước ra đây quật nhau cái. Bực vl
Trong màn đêm đen và hiu quạnh của bệnh viện. Tiếng khóc người nhà bệnh nhân đưa tiễn người thân về nơi chín suối. Cái tèm nhèm của mắt mũi. Bóng ai đó đang lững thững ở bên cửa sổ. Tôi dụi mắt nhưng cái bóng đó vẫn lững thững ở ngoài kia
– Người biết bay à? Tầng 3 chứ đùa đâu. Hay… Thôi. Đis mẹ. Anlonroi
Chiếc bóng nửa đen nửa trắng xuất ẩn xuất hiện. Tiếng gió xào xạc bên ngọn cây đang chơi vơi. Bất thần nó nhìn tôi. Nghe âm ỉ đâu đó
– Nghiệp ấn đã định. Mày không thoát được đâu
Tôi thu mình vào góc giường. Chùm chăn kín đầu như 1 phản xạ tự nhiên. Tôi hay to mồm vậy chứ cái này đáng sợ thật. Tôi hé mắt ra ngoài cửa sổ. Nó vẫn đứng ngoài đấy. Vẫn khuôn mặt trắng bệnh. Vẫn đôi hàm răng kệch cỡm. Nhưng khuôn mặt này rất giống ai đó. Trong sự sợ hãi tôi nhận ra. Rất giống Trang.
Nó tiến gần về phía tôi hơn. Và giờ đây nó đang đứng trước giường của tôi. Tóc xõa lòa thòa. 1 mùi hôi thối của sự phân hủy khiến tôi buồn nôn
– Người dưới đáy mồ đã ngủ yên. Sao mày còn đánh thức
Tôi câm lặng. Tâm trí tôi còn vương vấn gì đâu nữa. Sự ngu muội này tôi thấy sợ hãi hơn bao giờ hết. Cái bóng dần dần xóa nhòa vào không gian. Trả lại 1 màn đêm đen tối.
Tôi sợ hãi. Nhưng tôi đã lỡ yêu cô ấy rồi. Tôi phải chọn con tim hay là nghe lý trí đây? Tôi thức nguyên 1 đêm đó. Và thật sự. Thức đêm mới biết đêm dài
Ngày hôm sau. Khi tan học. Hòa Phò chạy thẳng đến viện thăm tôi. Thầy u tôi còn phải giải quyết 1 số chuyện. Nhưng tuyệt nhiên không thấy anh trai tôi đâu. Mặc dù biết nếu anh ấy xuất hiện thì đời tôi sẽ nát hơn tương
-_-”
Tôi sợ sệt nhìn Hòa. Kể lại sự việc đêm qua. Khi mở đầu câu chuyện thì thật đúng lúc. Trang đến. Trên tay cầm 1 cặp l*иg cháo. Cô ấy nhẹ nhàng gõ cửa. Tôi nhìn kỹ cô ấy hơn. Và nhận ra cô ấy có 1 đôi mắt vô hồn. Nhưng trái tim tôi vẫn bồi hồi không ngừng.
Đôi khi có những sự lựa chọn làm thay đổi cả 1 số phận. Chỉ là sự lựa chọn đó là đúng hay sai và đen hay đỏ. Đỏ không sao. Chứ đen thì quên mẹ nó đi
Hòa Phò ậm ừ nhìn Trang với ánh mắt ngulon. Nhưng cô ấy kệ. Đến gần bên tôi và đặt cặp l*иg cháo xuống bàn. Hòa nói chào tôi và cắp đít về thẳng. Không gian nơi đây trả lại cho 2 chúng tôi.
Tôi bất giác nắm lấy tay Trang. Nhưng tôi thấy lạ. Rất lạ. Cô ấy không còn được ấm áp như lúc đầu nắm tay tôi. Thay vào đó là 1 sự lạnh lẽo đến ghê người. Cô ấy thì có liên quan quái quỷ gì đến cái việc này nhỉ?
Tôi chưa kịp nói thì cô ấy cất lời :
– Cậu còn nhớ chuyện hôm qua không?
Tôi bắt đầu thấy gai người. Chuyện hôm qua ư?
– Hôm qua nhiều chuyện quá. Tớ không nhớ được
– Vậy thì thôi
Tôi không biết cô ấy hỏi chuyện gì. Vì thực sự bây giờ tôi rất có nhiều điều muốn hỏi cô ấy. Muốn được sáng tỏ. Nhưng tôi không thể nói được
– Chuyện gì nhỉ? Cậu có thể nhắc lại cho tớ nghe được chứ? Cậu biết đấy. Dăm ba cái thuốc mê nhanh lú lắm
– Vậy cậu có khi nào quên cả tớ không?
– Cậu như này tớ quên sao được
– Hôm qua cậu bảo là cậu yêu tớ và tớ có nhận lời không?
– À à. Nhưng cậu chạy về mất tích rồi còn đâu?
– Vì tớ ngại và hơn thế. Là tớ cũng muốn suy nghĩ kỹ càng.
– Vậy câu trả lời của cậu là?
– Đoán xem
– Đoán được mai làm mẹ chủ lô rồi cậu à. Đầu tớ cpu có dual core 1.0 GHz. Mấy vấn đề phức tạp này tớ không load được đâu.
– Tớ chỉ muốn nói là tớ cũng yêu cậu.
Tôi đứng hình mất 10 giây. Cái trời đυ.. Yêu hay không yêu? Không yêu hay yêu như nào đây? Tôi không biết phải sao nữa. Vì có nhiều thứ bất ngờ quá. Đặc biệt là cô ấy. Tôi sợ 1 điều gì đó vô hình. Và hữu hình thì tôi sợ cô ấy. Lúc này đây tôi thật bế tắc. Không suy nghĩ được gì hợp lý hơn lúc này. Tôi phải nghe con tim hay chọn lấy lý chí??????