🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Tôi quay ra hỏi bác
– Nó bị nghiệp thế này giờ phải làm sao hả bác?
– Để bác trục xuất cái thứ đang ngự trị trong thân xác của nó ra đã
Tôi lại nghĩ ngược về tôi. Tôi đã làm gì để mà bị quật như này? Tôi cảm giác Trang đến bên tôi như sự sắp đặt của ông trời. Đến bên đây để quật thẳng vào trái tim tôi. Quật thấy ông bà ông vải luôn. Khiến tôi đau đớn về mặt tâm hồn. Ôi số mệnh củ l này
Tôi đứng dậy lơ ngơ suy nghĩ. Hòa Phò gào mồm lên
– Mày đang lú như con cú à. Mình tao làm sao ghì nó xuống được đây. Nhanh mẹ mày lên
Tôi bầng tỉnh. Lóc cóc ghì nó xuống. Bác 2 cầm chút nước gì đó thần kỳ cơ mà hơi khai vẩy vẩy lên người thằng Thành. Nó đau đớn gào khóc. Cũng chẳng hiểu sao tôi cũng nước mắt lưng tròng khóc theo nó. Tôi khóc không phải vì nó. Mà là vì Trang. Người tôi yêu. Chẳng hề yêu tôi. Tôi vẫn phải giấu diếm cái chuyện này. Mà chẳng hề nói được với ai. Ôm sự đắng cay trong lòng.
Bác 2 nói :
– Ban ngày ban mặt. Hà cớ gì nhập vào thân xác của người phàm trần. Ta sẽ gọi thiên binh bắt ngươi đi và trừng trị đích đáng
– Thiên với chẳng binh. Thôi thôi ông im mẹ nó mồm đi. Âm dương đang hỗn loạn. Âm binh thì tôi còn tin
Bác 2 bỏ ra 1 bát quái nhỏ. Đặt trên bụng nó. Vẩy 1 ít rượu trắng rồi vái 4 phương 8 hướng. Bác lẩm bẩm niệm chú. Câu chuyện sẽ chẳng có gì xảy ra cho đến khi bác bắt đầu cầm cành liễu vụt mạnh vào người Thành. Mắt nó trợn trừng đổi sắc sang đỏ. Bác 2 đang cố khống chế nó lại thì…
Bốp…
1 cú trời đánh vào bác 2. Tôi nhìn sang. Đó là bà Trang. Bà cô ấy đã đập bác tôi và giờ đây đang chuẩn bị tới lượt tôi. Tôi bảo Hòa
– Buông ra. Tính tiếp. Không lại dẹo đấy.
Nó thấy vậy cũng vội vàng buông thằng Thành đang giật đùng đùng như vinahey. Bà ra đỡ thằng Thành dậy. Tôi biết chắc chúng cùng 1 cạ với nhau rồi. Tôi khiêng bác 2 cắp đít chạy mất tích. Chứ giờ ở lại vỗ nhau với thằng Thành đang bị vong nhập thế này. Chúng tôi chơi không lại. Thế gian toàn là lừa nhau. Mả cụ màyyyyy
Tôi khiêng bác về đến nhà. Mau chóng gọi cho bác 3 và anh trai tôi. Chứ không kiểu này không xong rồi. Trang bước từ trên tầng bước xuống. Tôi nhìn cô ấy. Dù miệng tôi nói cười. Nhưng lòng tôi lại quặn thắt. Xong việc này. Tôi sẽ để cô ấy đến với người cô ấy yêu. Chứ chẳng phải là tôi. Tôi cứ ngỡ đã có tất cả. Nhưng thực ra tôi chẳng có gì. Hãy trả lại tôi lúc đầu. Lúc mà tôi chẳng hề biết yêu. Biết thương và biết đau
Gạt nước mắt sang bên. Cô ấy vẫn tương tác khá tốt với gia đình tôi. Nhưng lại chẳng hề có tình yêu với tôi. Đớn đau thay hình ảnh nyc vẫn chưa thể xóa nhòa trong tâm trí cô ấy. Tôi chỉ là người thay thế. Có lẽ vậy.
Bác 2 cũng đã dần tỉnh. Bác 3 cũng có mặt đầy đủ. Anh trai tôi đến có lẽ với mục đích là bảo vệ game. Chứ không game này lại nát thì cũng xong mẹ game.
Bác 2 bảo :
– Bây giờ chúng ta phải xứ lý khá là nhiều chuyện đấy. Vạn trận tam đồ. Bà cô gái kia và cả cái thứ quái quỷ dưới mộ này. Mục đích của bà ta chúng ta đã biết. Nhưng sự liên kết của 2 người này là gì? Và tâm linh cô cháu gái nữa. Phải sáng tỏ. Kết thúc thôi.
Bác 3 gọi tôi ra 1 góc và thầm thì
– Bây giờ cháu bỏ hết những đồ sắc nhọn trong phòng ra. Những thứ có thể làm tổn thương được. Phòng phủng dán kín mít vào. Sau đó nhốt người cháu yêu lại trong phòng ấy. Và giấu cái này thật kín trong phòng. Đừng để tìm ra. ( Bác đưa cái lọ xanh xanh thần kỳ lấy ở nhà bà Trang. Nhưng giờ đây nó đã được vẽ linh tinh lên rồi. Và có dán 1 tấm bùa vàng và trắng )
Tôi ngoan ngoãn làm theo. Và nhốt cô ấy vào trong. Càng nhìn dung nhan này. Tôi lại càng đau. Sau chuyện này có lẽ chúng ta sẽ từ biệt nhau từ đây em ạ. Nuốt nước mắt vào trong. Tâm trí tôi đảo lộn. Cô ấy như 1 mũi dao đâm nát trái tim nhỏ bé này của tôi. Có lẽ tôi không đủ để xóa nhòa đi hình ảnh người cũ đã làm cô ấy say đắm…..
Chúng tôi kéo nhau qua nhà bà Trang. Chắc hẳn là phải ở đây rồi. Chứ có thể ở đâu được nữa. Hòa Phò tay cầm điếu cần. Khịa khịa tôi
– Rít hơi mày. tí combat cho bon
– Tao buồn lắm mày. Sau chuyện này có lẽ tao cần đến chất kí©h thí©ɧ để quên cô ấy. Tao đã từ bỏ tất cả vì cô ấy. Thay đổi mọi thứ vì người tao yêu. Vậy mà giờ lại phải như này. Nát vl
– Yêu đương máu l vào bạn tôi ơi. Tương lai phía trước còn đang rộng mở. Chỉ sợ nhân gian đéo có tiền tiêu. Chứ thời gian cũng xóa nhòa tất cả
– Vãi l triết lý. Thôi. End game đi. Xong đi xõa. Done kèo nhé.
Chúng tôi rón rén bước vào nhà. Nhưng quái lạ. Từ hầm cho đến tầng 3 đều không có ai cả. Cái xác cháu bà ta cũng đã không còn. Mất tích rồi. Thôi. Xong.
Tôi gào to :
– Ngôi mộ bác ơi. Chúng cũng làm quả cuối rồi. Cháu nghĩ vậy.
Chúng tôi hùng hục chạy thẳng ra ngôi mộ trắng. Thật bất ngờ…
Thân xác cháu bà đang nằm trên ngôi mộ. Thần kỳ thay nó hoàn toàn nguyên vẹn. Không sân si hay mất mát gì. Bằng 1 cách thần kỳ nào đấy. Nó cũng lớn dần và phát triển như người bình thường. Chỉ là không có tim. Phản khoa học vl
1 con rắn đen siêu to khổng lồ đang quấn dần cái thân xác không tim ấy. Bác 3 bảo :
– Chúng tôn thờ hắc linh xà
Hòa Phò như đang ngấm cần. Cười ngặt nghẽo ra. Ôi cái địp. Nhìn nó có chán không. Đã thế lại còn cái gì nhỉ
– Rắn mũ số N món. Ngon đấy
Đéo hiểu là cái giống gì. Trong cái ngân hà Con Chim Cu này. Đéo có cái gì là đéo thể xảy ra cả
Bác 2 dơ 1 tấm hình nộm về phía trước. Đốt 1 tấm bùa nhỏ rồi rắc lên hình nộm. Hình như bác đang muốn cố kéo hồn nhập thể vào Thành. Vì nó vẫn đang đứng kia. Tự tay cắt máu nhỏ vào thể xác đang nằm kia. Bà Trang liên tục nhẩy múa khấn vái như lên đồng.
Bác 2 bảo :
– Làm nhanh lên. Không tí nó móc tim bù đắp đấy. Không có vật chủ nuôi dưỡng nay nó thay thế bằng 1 kẻ khác.
Tôi hãi hùng. Lao đến đấm thẳng vào mặt thằng Thành Le. Nhưng nó nhanh như 1 con chó. Mỗi tội không sủa gâu gâu. Nắm thẳng lấy nắm đấm của tôi. Vặn ngược lại. Nó khỏe 1 cách vl chim én. Mắt nó nhìn chúng tôi bằng máu. Nó nói :
– Trò chơi đã kết thúc rồi. Bọn tao win rồi. Bống ạ. Mày chả có cửa mả gì đâu. Đến cô gái mày yêu. Nó còn đéo yêu mày. Dù mày có là người được chọn thì vẫn đéo thể thay thế được tình cảm của người mày yêu đâu. Vô dụng.
– Yêu là sự hy sinh. Dù cô ấy không ở bên cạnh tao. Thì ở bên 1 người khác làm cô ấy yêu thật lòng. Khiến cô ấy có nụ cười. Có hạnh phúc. Là tao đã mãn nguyện rồi. Đó là tình yêu mày ạ. Tao chấp nhận mọi thứ. Kể cả phải lìa xa nhân thế này để cô ấy được sống. Tao cũng xin chấp nhận
– Ha ha. Sự hy sinh vô ích với 1 người đéo hề yêu mày. Ngu ngốc.
– Vì đó là tình yêu tao dành cho cô ấy đã quá lớn rồi. Thằng ngu ạ.
Tôi mỉm cười nhẹ. Nhìn về phía anh trai tôi. Anh trai tôi khá hiểu ý. Cầm cái gậy bóng chày có tưới 1 chút máu chó. Và nhanh như 1 con sóc trên rừng. Khỏe con trâu trên bản mường tè.
Bốp… 1 cú đánh trời đυ. vào thằng đầu con rắn mặt l. Nó đơ mẹ ra. Bà Trang dừng lại. Không nhẩy nhót trên nền nhạc củ cải remix nữa.
Thành Le khựng lại. Ôm trái tim nó. Có chút máu nhớt đen chảy ra từ lỗ tai nó.
2 bác nhà tôi cùng lúc lao ra. Ấn thẳng huyệt nó. Trói nó lại. Bà Trang cũng cùng cảnh ngộ này.
– Ha ha. Linh xà chẳng tha cho lũ chúng mày đâu
– Thù hận nuôi dưỡng vậy là đủ rồi. Tôi sẽ cầu siêu thoát độ cho cậu. Cậu liên kết với bà già này cũng mục đích là muốn hoàn dương trở lại. Và để làm gì? Báo thù kẻ đã gϊếŧ cậu ư? Họ đang ở dưới nơi ngàn suối vàng rồi. Từ bỏ đi
Tôi kéo con rắn ra khỏi thể xác lạnh toát đang nằm trên mộ kia. Cô ấy thật xinh. Xinh như Trang vậy. Tiếc là…
– Ha ha. Mọi chuyện đổ bể cũng chỉ vì 1 thằng ranh con. Ta đánh giá ngươi quá thấp.
– Xin lỗi bà. Bà làm điều gian ác vậy là đủ rồi
Tôi để ý chiếc nhẫn trên tay bà ấy vẫn đang đỏ hue. Nhanh trí. Tôi rút chiếc nhẫn ấy ra. Đập nát nó. Bà ta gào khóc. Vạn trận tam đồ cũng đã dần dần khép lại…
Chúng tôi thả bà ấy ra. Bà ấy ôm thân xác cô cháu gái gào khóc và uống 1 liều thuốc độc. Tự tử đi theo cháu gái. Chúng tôi chẳng kịp can ngăn. Thân xác Thành cũng được trả lại. Bác tôi lập đàn cầu siêu mong cho nó sớm siêu thoát. Kết thúc bằng sự từ bi. Xác cô gái chúng tôi chôn cùng bà cô ấy. Toàn vẹn đôi bên.
Hóa ra là vậy. Chỉ vì mong muốn bản thân mà hóa sự thù hận đau thương. Hòn đảo nhỏ trở lại như bản chất của nó. Yên bình và trong xanh
Tôi bước về nhà. Trang vẫn ngồi đó. Cô ấy buồn vô lý do.
– Anh chịu khổ vì em vậy là đủ rồi. Có lẽ
– Suỵt. Đừng nói nữa. Anh hiểu mà
Tôi check thông tin và mọi thứ liên quan. Và cũng dành nguyên 1 ngày đưa cô ấy về nhà. Mẹ cha cô ấy hạnh phúc khi đã gặp lại người con gái tưởng rằng đã mất bao năm. Tôi mỉm cười. Hạnh phúc chỉ đơn giản là nụ cười của cô ấy trên đôi môi kia……
Sau 1 thời gian đau khổ. Ẩn mình trong cõi bi ai. Tôi lại thấy cô ấy. Thấy cô ấy các bạn ạ…
Nhìn cô ấy sánh đôi bên 1 ai khác không phải là tôi. Mà lòng tôi đau như cắt. Đis mẹ nước mắt đầm đìa
. Nỗi đau vẫn như lần đầu. Vết dao này vẫn đâm sâu đυ.c khoét trái tim tôi. Tôi vẫn luôn chờ đợi cô ấy. Tôi vẫn ở đây chờ cô ấy về. Dù chỉ bên nhau 1 thời gian ngắn. Nhưng cô ấy đã đủ cho trái tim tôi thức tỉnh rồi lại đóng băng như cái giá lạnh mùa đông. Có lẽ. Yêu là thứ ngu dại. Nhưng tôi chấp nhận. Và tôi chẳng thề ngừng được việc yêu và nhớ cô ấy. Tôi là vậy đấy…..
Mọi chuyện tưởng như kết thúc. Nhưng đời tôi chẳng may mắn cho đến khi câu chuyện Hồi Ức ( Chuông Nửa Đêm ) xảy ra với tôi…
Các bạn ạ. Vẫn là tôi đây. Kẻ thất bại trong tình yêu. Sự thành công của âm giới. Vẫn là tôi. Các bạn đã quên tôi chưa? Tôi
Bống Bi ( Thầy Pháp Đi Mid ) chào các bạn. Ai đó hãy thay tôi yêu cô ấy thật nhiều. Chúc em hạnh phúc dù nước mắt anh vẫn đang rơi. Và em ơi. Anh ghét làm bạn em…….