Chương 24: Rất Quen

Bỗng nhiên, Chu Nhiễm Nhiễm bị một người đυ.ng phải, suýt chữa nữa cá khô nhỏ trong tay rơi hết xuống đất.

"A—" Chu Nhiễm Nhiễm lảo đảo vài bước, mãi mới đứng vững nổi. Cô ngẩng đầu lên tìm kẻ đầu sỏ gây ra tội, lớn tiếng quát: "Này! Anh đυ.ng phải tôi mà không xin lỗi sao?!"

Người kia đang nghe điện thoại, quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt tức muốn hộc máu của Chu Nhiễm Nhiễm, vội vàng nói: "Thật xin lỗi!"

Liếc nhìn sang những người khác, anh ta hơi ngẩn người, nói vài câu với người ở đâu dây bên kia rồi nhanh chóng cúp điện thoại, đi qua chỗ Phương Độ: "Trời ơi! Đây không phải là anh Độ sao! Đã lâu không gặp!"

Phương Độ khẽ nghiêng đầu, hình như không quá quen biết anh ta.

Người kia cao 1m78, dáng người gầy như cây sào, tóc nhuộm màu vàng, cười rộ lên nhìn hơi man rợ.

Trông thấy phản ứng không quen của Phương Độ, anh ta cũng không quan tâm, cười nói: "Tôi là Trịnh Hạo, Trịnh Duệ, anh không nhớ sao?"

Nghe thấy tên, Phương Độ liền nhớ ra, khẽ cười, chủ động bắt tay với anh ta: "Tôi nhớ rồi, đã lâu không gặp."

"Hừ, các anh văn hoá quá đặc biệt đấy." Trịnh Hạo nhếch miệng cười, bắt tay với Phương Độ: "Không nghĩ đến có thể gặp lại anh, chúng tôi cứ nghĩ rằng anh đã đi rồi."

"Tôi tới Mỹ." Phương Độ nhẹ giọng giải thích.

"Hoá ra là như vậy! Lúc trước anh lẳng lặng rời đi, mấy anh em rất nhớ anh, đặc biệt là Hoè Hạ cô ấy......"

"Khụ khụ." Lâm Hoè Hạ ở bên cạnh hắng giọng.

Trịnh Hạo dừng lại một chút, nhìn sang Lâm Hoè Hạ đang đứng bên cạnh: "Ôi! Hoè Hạ cũng ở đây à?!"

"Thế mới nói, anh trở về rồi, Hoè Hạ sao có thể không biết được." Trình Hạo chợt hiểu ra, anh ta cẩn thận đánh giá hai người: "Hai người đây là về quê hưởng tuần trăng mật sao?"

Phương Độ, Lâm Hoè Hạ: "?"

"Ồ." Chu Nhiễm Nhiễm ở một bên cẩn thận phá vỡ bầu không khí kì quái giữa mấy người: "Chị Hoè Hạ, có thể giới thiệu không?"

"Vị này là bạn học cùng trường cấp hai của tôi và giáo sư Phương, Trịnh Hạo." Cô giới thiệu Trịnh Hạo cho Chu Nhiễm Nhiễm và Phương Phong, rồi giải thích: "Hai người bọn tôi hiện tại đang làm việc cùng nhau, đúng lúc đang đi công tác."

"À—Thì ra là như vậy." Trịnh Hạo nhận ra mình đã hiểu lầm hai người, vội vàng xin lỗi: "Hồi ấy hai người ngày nào cũng dính lấy nhau, nên tôi chỉ nói đùa thôi, đừng tưởng thật nhé!"

"Nào có ngày nào cũng ở cạnh nhau chứ—!" Mặt Lâm Hoè Hạ đỏ lên, nhỏ giọng phản bác.

Trịnh Hạo cười hì hì, không nói gì.

Chu Nhiễm Nhiễm ngây thơ không hiểu gì, mãi mới phản ứng lại ngạc nhiên hỏi: "Hả—Chị Hoè Hạ và giáo sư Phương đã quen biết nhau từ trước rồi sao?"

Lâm Hoè Hạ gật đầu, không giấu diếm: "Đúng vậy, hai nhà chúng tôi trước đây là hàng xóm."

Chu Nhiễm Nhiễm: "Hoá ra là như vậy ư! Chẳng trách có cảm giác rằng hai người rất thân thiết."

Cô vừa nói, vừa âm dương quái khí liếc sang Phương Phong bên cạnh.

Phương Phong mặt đỏ phừng phừng.

Anh ta nhớ tới lúc nãy ở trước mặt Lâm Hoè Hạ đầy căm phẫn mà nói xấu Phương Độ cố ý đến gần cô, đúng là không phải chuyện tốt đẹp gì, hận không thể tìm được cái lỗ nào mà chui xuống.

Trịnh Hạo không biết vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, nhiệt tình nhìn mấy người nói: "Tôi mở một cửa hàng bán video ở góc phố, có muốn qua đó ngồi một lát không?"

Lâm Hoè Hạ lịch sự từ chối: "Đồng nghiệp của tôi vừa mới đến thị trấn Tô, muốn đi tham quan một chút, tiếc quá hôm nay không đến được rồi."

"Được, vậy khi nào mọi người có thời gian thì tới đây nhé." Trịnh Hạo móc bên trong ngăn áo khoác, lấy ra mấy tấm danh thϊếp, đưa cho mấy người: "Cách đây không xa đâu, lúc nào đến cũng được."

Chu Nhiễm Nhiễm cầm lấy danh thϊếp mà anh ta đưa, nhìn trước sau hơn nửa ngày. Danh thϊếp có nền đen logo được mạ vàng, hoạ tiết cực ngầu, trông y như thật.

Cô đem danh thϊếp nhét vào trong túi, hỏi: "Ở chỗ anh có đĩa nhựa không? Của Bon Jovi, Nirvana có không?"

Mắt Trịnh Hạo sáng rực lên: "Em gái thích nhạc Rock sao? Chỗ của anh cái gì cũng có! Còn có đĩa nhựa phiên bản giới hạn của anh Trương mà anh cực kì trân trọng nữa đó, khi nào tới, anh sẽ cho em thưởng thức."

Chu Nhiễm Nhiễm lắc đầu: "Tôi không thích, là chị Hoè Hạ thích."

Trịnh Hạo ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Hoè Hạ, Lâm Hoè Hạ cũng rất kinh ngạc, không nghĩ rằng Chu Nhiễm Nhiễm biết điều này.

Chu Nhiễm Nhiễm nháy mắt với cô một cái, giống như đang nói "Em còn biết rất nhiều đó."

"Hừ, không nghĩ rằng có thể tìm được người chung đam mê trong cái thị trấn nhỏ này!" Trịnh Hạo vuốt ve mái tóc vàng của mình, vui mình khôn xiết: "Hoè Hạ à, có thời gian nhất định phải ghé qua chỗ tôi chơi đó nhé, hai chúng ta tâm sự!"

"Được," Lâm Hoè Hạ mỉm cười đồng ý.

Trịnh Hạo nói: "Nói thật, từ nhỏ cô đã nghịch ngợm rồi, nên tôi cũng không lấy làm lạ."

Chu Nhiễm Nhiễm hiếu kỳ hỏi: "Hồi nhỏ chị Hoè Hạ rất nghịch sao?"

Cô có chút tò mò mà đánh giá Lâm Hoè Hạ, thật sự không thể tưởng tượng người luôn có dáng vẻ lạnh lùng, dịu dàng như Lâm Hoè Hạ mà nghịch ngợm là như thế nào.

"Tất nhiên rồi, cô ấy khi còn nhỏ so với đám con trai còn nghịch hơn nhiều, mấy người chúng tôi đánh không lại cô ấy đâu." Trịnh Hạo nháy mắt với Chu Nhiễm Nhiễm: "Có phải bây giờ cô đã bị anh Độ thuần hoá rồi không? Trông tẻ nhạt y như anh ấy vậy."

"Anh không biết nói thì đừng nói nhảm." Lâm Hoè Hạ đỏ mắt, bất mãn nói.

Trịnh Hạo cười ha ha.

Một tiếng nhạc ầm ĩ cắt đứt mấy người, Trịnh Hạo lấy điện thoại từ trong túi ra, nhận cuộc gọi.

m thanh từ điện thoại của anh ta rất lớn, mọi người đều nghe thấy được giọng nói hùng hùng hổ hổ của đối phương hỏi khi nào anh ta trở về.

Trịnh Hạo đáp lại một câu thô lỗ, lúc này mới nhớ ra là mình đang đi mua cơm trưa, vội vàng nói: "Về ngay bây giờ đây, tôi gặp được mấy người bạn ở trên đường. Được được được biết rồi, nói vớ vẩn nhiều vậy."

Trịnh Hạo cúp điện thoại, quay lại vẫy tay với bọn họ: "Tôi nhờ mấy anh em trông giúp cửa hàng nên phải đi mua cơm trưa cho họ. Không nói chuyện được nữa, có thời gian thì tới chỗ tôi chơi nhé!"

Còn chưa đợi người khác phản ứng lại, anh ta đã nhanh nhanh chóng chóng chạy đi.

Trịnh Hạo vừa đi, bụng Chu Nhiễm Nhiễm liền kêu ục ục mấy tiếng, cô xấu hổ nhìn mọi người: "Không thì....Chúng ta cũng đi ăn trưa đi?"

Phương Phong trợn mắt lên, chế giễu: "Vừa rồi cô còn ăn nhiều như vậy mà đã đói ư?"

"Đồ ăn vặt không đủ làm no bụng tôi." Chu Nhiễm Nhiễm bất mãn nói.

"Thật ra....Tôi cũng đang hơi đói." Lâm Hoè Hạ nhỏ giọng nói.

Phương Phong lập tức thay đổi thái độ: "Đúng là đã đến giờ cơm trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm trước đi!"

Chu Nhiễm Nhiễm không nói nên lời, liếc anh ta một cái.

Bốn người chọn một nhà hàng nổi tiếng ở trên mạng trong khu phố buôn bán.

Nhân lúc đi rửa tay, Chu Nhiễm Nhiễm liền nổi bát quái hỏi Lâm Hoè Hạ: "Chị Hoè Hạ à, không nghĩ đến chị và giáo sư Phương lại là thanh mai trúc mã đó!"

Lúc nãy cô đã nhịn mãi rồi, không thể nào tò mò trước mặt Phương Độ được. Bây giờ chỉ có cô và Lâm Hoè Hạ, nên liền tìm thời cơ đem đống nghẹn ứ trong bụng mà nói ra.

"Cũng không tính là vậy." Lâm Hoè Hạ cười cười, không nói gì thêm.

Cô không thích bát quái, cũng không có thói quen chia sẻ chuyện đời tư với người khác.

"Tính chứ tính chứ, đương nhiên phải tính rồi!" Chu Nhiễm Nhiễm nào có quan tâm cô có nguyện ý hay không, cái miệng nhỏ như súng liên thanh, thốt lên: "Thanh mai trúc mã yyds*! Chị Hoè Hạ à, giáo sư Phương tốt như vậy, sao chị có thể để anh ấy đi Mỹ được vậy? Vì sao hai người không yêu nhau chứ! Em thấy giáo sư Phương tốt hơn gấp trăm lần tên bạn trai cũ của chị!"

* tiếng Trung 永远 的 神 (yǒnɡyuǎn de shén) có nghĩa đen là "mãi mãi là Thần" theo chineserd.vn [Mình nghĩ ý là mãi đỉnh ấy.]

Chu Nhiễm Nhiễm còn đang mải mê ghép CP, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt thất thần của Lâm Hoè Hạ.

Tại sao lại không yêu nhau?

"Bởi vì anh ấy không thích chị."

Lâm Hoè Hạ nhỏ giọng đáp lời.

Chu Nhiễm Nhiễm vẫn đang đắm chìm trong công cuộc dập đầu CP, trong đầu viết lên hàng tá tiểu thuyết ngôn tình thanh mãi trúc mã. Nghe thấy Lâm Hoè Hạ nói vậy, cô liền ngẩn người: "Hả?"

Lâm Hoè Hạ thu hồi suy nghĩ, vội vàng cười rồi giải thích: "Hồi nhỏ chị thích anh ấy, nhưng anh ấy từ chối chị. Hai người bọn chị là anh em, không có tình cảm nam nữ khác đâu."

Đây là lần đầu tiên cô nói với người khác về chuyện đời tư của mình. Cũng là lần đầu tiên cô đem chuyện thất bại nhất nói ra.

Có chút buồn, nhưng cũng không đến nỗi khó chấp nhận được.

Chu Nhiễm Nhiễm không tin nổi: "Không thể nào, chị Hoè Hạ! Chắc chắn giáo sư Phương thích chị, chị không chú ý tới sao—"

"Em nghĩ cái gì vậy." Lâm Hoè Hạ bật cười nói.

"Thật sự chị không phát hiện ra mặc dù giáo sư Phương đối với ai cũng tốt, nhưng chỉ có một mình chị là gần gũi sao?"

"Có thể là do anh ấy quen với chị." Lâm Hoè Hạ không quan tâm.

Cô mở vòi nước, xả sạch bọt trên tay.

"Không phải!" Chu Nhiễm Nhiễm nói chắc như đinh đóng cột: "Chị hãy tin em, anh ấy thật sự thích chị đó!"

Lâm Hoè Hạ biết Chu Nhiễm Nhiễm đang an ủi cô, cười nói: "Nhiễm Nhiễm à, cảm ơn em. Thật ra đều là những chuyện đã qua lâu rồi, chị cũng quên rồi, không sao đâu."

Chu Nhiễm Nhiễm khóc không ra nước mắt, không biết phải giải thích cảm xúc mơ hồ này thế nào: "Em không phải đang an ủi chị, em nói thật! Mấy người bọn em có thể nhìn ra được."

Lâm Hoè Hạ mỉm cười không lên tiếng.

Mấy ngày nay mọi chuyện đều phát sinh quá nhanh.

Lâm Hoè Hạ có chút rối ren.

Tình cảm của cô với Phương Độ quá phức tạp. Ban đầu là thích, sau này lại là áy náy.

Hiện tại anh đã về nước, bỗng nhiên xuất hiện lại trong cuộc sống của cô, cô vừa ngạc nhiên cũng vừa hoang mang.

Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô không biết phải đối mặt với anh thế nào đây.

Nhưng Lâm Hoè Hạ biết rõ, trước đây khi bị từ chối cảm giác đau khổ đã không còn nữa, thậm chí vừa rồi nói ra chuyện này, cô còn cảm thấy nhẹ nhõm nhiều hơn là mất mát.

Lâm Hoè Hạ không mong rằng anh sẽ thích cô, cô chỉ hy vọng hai người có thể gần gũi với nhau như hồi nhỏ.

Có thể quay lại sao......?

Lâm Hoè Hạ bỗng lâm vào trầm tư.

Anh dường như không hề thay đổi, vẫn dịu dàng và hoàn hảo như trước đây. Nhưng hình như cũng quá giống lúc nhỏ.

Mà cô, đã thay đổi quá nhiều.

Khoảng cách giữa anh và cô là mười năm, mà trong những năm nay không thể không nói đến.

Cho dù nằm mơ cô cũng muốn quay về thời điểm hai người thân thiết nhất, ngay cả khi cô cố gắng làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn không thể thừa nhận là bây giờ hai người đã không còn là những đứa trẻ nữa rồi.

Có quá thứ phức tạp quấn lấy họ, tạo thành một lớp màng ngăn cách hai người.

Nếu Phương Độ biết cô trong lúc xúc động đã có những lựa chọn đáng khinh, chắc anh sẽ nhìn cô bằng con mắt khác đúng không?

Lâm Hoè Hạ không dám nghĩ đến điều này, cô chỉ có thể bước một bước xem một bước.

Cô hy vọng mọi thứ đều thuận lợi, anh bình an vô sự, hai người có thể giống như hồi nhỏ là tốt rồi.

Trong tương lai sẽ xảy ra điều gì, cô cũng không thể biết.