Chương 5

Trở lại với Bạch Miên, cậu vừa đi vừa nhìn chằm chằm đám sương đen, có vẻ chúng không chủ động tấn công cậu hoặc chúng cần điều kiện kích phát mới có thể tấn công, nghĩ tới đó Bạch Miên mới bình tĩnh hơn một chút mà đi nhanh về phía trước, đi khoảng 5 phút thì sương đen dần tan đi lộ ra một con phố khá cổ xưa ở những thời dân quốc, những người ít ỏi đi trên phố đa phần còn mặc sườn xám, mọi thứ trông rất yên bình, bây giờ hình như là tờ mờ sáng nên lượng người khá ít, ánh đèn đường chiếu rọi một góc đường, nơi ánh đèn không chiếu tới trông rất âm u lạnh lẽo, các con hẻm nhỏ lâu lâu lại vang lên tiếng chuột kêu làm người đi qua lạnh gáy giật mình.Bạch Miên đi tới chỗ một ông lão đang ngồi gần đó, cậu nở một nụ cười sáng lạng vui vẻ hỏi.

"Gia gia ơi, cho con hỏi gần đây có tòa cổ trạch nào không ạ?" Ông lão đang ngồi thì thấy một thiếu niên cỡ 16, 17 tuổi đi tới chỗ mình, thiếu niên rất trắng, đứng trong bóng tối như phát sáng vậy, mái tóc đen mềm mượt dài tới lưng được thắt bím lại vắt lên vai, đẹp đẽ mềm mại như tơ lụa, khuôn mặt xinh đẹp phi giới tính, trán trơn bóng, mày kiếm anh khí, đôi mắt đào hoa xinh đẹp, con ngươi màu hổ phách sắc bén như dã thú đang ngủ đông chờ khóa được con mồi sẽ nhào vào cắn xé, mũi cao, hai má phúng phính, môi căng mọng đỏ như máu răng trắng như tuyết. Làn da mịn màng trắng hồng, có khi còn trắng hơn cả sữa ấy, thân cao chắc cũng phải 1m8, thân hình ốm nhưng không quá gầy, hai cánh tay dài ẩn ẩn đường cong cơ bắp nhạt nhòa khó phát hiện, đôi bàn tay trắng nõn non mịn, từng ngón tay thon thả xinh đẹp, khớp xương rõ ràng. Ngực nở mông cong eo nhỏ, đôi chân thon dài, trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu đen và mặc thêm một chiếc áo khoác gió khá rộng dài tới đùi của Bạch Miên, quần dài ôm sát chân màu đen trông rất thoải mái, chân đi giày thể thao màu đen nốt, lưng đeo balo màu xanh đen, cả người Bạch Miên như bước từ trong tranh ra, khí chất đẹp đẽ tự do như một ngọn gió làm người bên cạnh thoải mái thả lỏng phòng bị với cậu. Thấy cậu thiếu niên xinh đẹp đi tới hỏi đường ông lão liền nhiệt tình chỉ dẫn.

"Cháu đi về phía trước khoảng 50m là tới rồi."

"Vâng cảm ơn ông ạ." Bạch Miên lễ phép cười cảm ơn rồi đi về phía trước, ông lão lại tiếp tục ngồi xuống nhưng chọt nhớ hình như mình chỉ là tòa cổ trạch kia cho cậu thiếu niên liền hoảng hốt, cảm thấy tội lỗi cựa kỳ và tiếc nuối cho thiếu niên xinh đẹp kia nên ông đứng lên đi về nhà cầu bình an cho thiếu niên.

Trong khi đó Bạch Miên đã đứng trước cửa tòa cổ trạch ông lão chỉ, nhìn trên bảng để tên là Âm Liễu Trạch giống với tên trên thông tin thì Bạch Miên mới bắt đầu quan sát tòa cổ trach này, cảnh cửa của cổ trạch được dán giấy niêm phong, có lẽ đã để không khá lâu nên trên tường và cửa mọc đầy rêu xanh, đến càng gần cổ trạch thì sẽ càng cảm nhận được khí lạnh kinh khủng từ nó, khí lạnh này rất âm u, như đe dọa mọi người không được tới gần nơi này, mái ngói màu đỏ trên cánh cửa được chạm khắc thêm hai con quạ bằng đá màu đen, mắt chúng không biết được làm bằng chất liệu gì mà đỏ như máu, cái mỏ nhọn sắc bén hình như còn phát ra ánh sáng lạnh.