Hôm đó ở sân bay, tôi do dự nhìn Âu Lâm và người phụ nữ kia bước lên xe, còn mình thì trở về nhà với tâm trí vô vọng. Tôi không ngừng tự an ủi mình, có lẽ bọn họ chỉ là người thân hoặc bạn bè mà thôi.
Dù Âu Lâm chưa từng quá giới hạn với tôi nhưng chúng tôi cũng đã ngủ cạnh nhau không ít lần, chắc chắn sớm muộn gì anh ta cũng sẽ quay về.
Tôi vội vã đi tắm, trang điểm kỹ càng và mặc bộ đồ ngủ theo phong cách mà Âu Lâm yêu thích. Tôi còn cẩn thận đốt nến thơm và chuẩn bị một chai rượu vang đỏ để chờ anh ta đến.
Nhưng tôi đã uống hết cả chai rượu vang rồi mà vẫn không thấy bóng dáng của Âu Lâm. Gọi điện cho anh ta thì vẫn chỉ có âm thanh lạnh lẽo “Người nhận không liên lạc được” vang lên trong điện thoại. Tôi tự hỏi liệu có phải lúc này Âu Lâm đang triền miên bên người phụ nữ đó, giống như khi anh ấy ở cạnh tôi hay không?
Khi trời vừa hửng sáng, cuối cùng tôi cũng không thể kiên nhẫn thêm nữa, bèn khoác chiếc áo khoác gió bên ngoài đồ ngủ của mình, cũng không quên bỏ bùa yêu vào trong túi và tìm đến nhà Âu Lâm.
Tôi bấm chuông cửa như đ.iên, khi Âu Lâm ra mở cửa và nhìn thấy tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ chán gh.ét và khó chịu “Sao cô lại đến đây?”
Tôi có cả ngàn vạn câu hỏi muốn hỏi Âu Lâm, hỏi anh ta tại sao lại bỏ rơi tôi rồi đi cùng một người phụ nữ khác. Hỏi ả đàn bà đó có gì hơn tôi, chẳng lẽ ký ức trước đây anh chỉ xem như không khí hay sao. Nhưng mọi thứ cứ như mắc trong cổ họng, khiến tôi không thể thốt lên lời.
Đúng lúc đó, người phụ nữ kia xuất hiện đằng sau lưng anh, cô ta đang thắt đai áo ngủ và trầm giọng nói: "Ai đến vậy anh?"
Mặt Âu Lâm căng thẳng, anh ấy trừng mắt nhìn tôi "Mới hửng sáng ra cô đến nhà tôi làm cái gì? Nếu có vấn đề về công việc thì sao không để đến công ty mà nói?"
“Đừng hung dữ như vậy.” Người phụ nữ lên tiếng với giọng ngọt ngào.
Tôi nhìn khuôn mặt thanh tú của cô ta, dù chưa trang điểm vẫn xinh đẹp và đầy sức sống. Còn gương mặt tôi sớm đã bị dày vò, ngày càng trở nên vàng vọt và xanh xao, khiến tôi cảm thấy trống rỗng.
Âu Lâm không chờ tôi trả lời, anh nắm tay người phụ nữ rồi lập tức đóng sầm cửa lại.
Tôi cầm chặt túi vải đựng bùa yêu và chậm rãi đưa tay vào, sờ sờ tấm da rắn thô ráp, loang lổ. Tôi nhớ lại hình ảnh con rắn vùng vẫy trong đau đớn khi bị lột da mà không khỏi rùng mình. Giống hệt như tình cảnh bây giờ của tôi vậy.
Tôi liếc nhìn cánh cửa đóng chặt, cuối cùng hạ quyết tâm và gọi cho chị Mâu. Khi vừa đến nhà chị Mâu thì thấy chị ta đang chuẩn bị đi làm, tôi biết mình không thể trì hoãn thêm nữa, bèn nắm chặt tay chị ta cầu xin “Chị giúp em đi! Em muốn hạ Bùa Ngải sâu tầng đó.”
Chị Mâu sửng sốt, hỏi tôi là muốn bỏ bùa ai. Tôi không giấu nữa mà kể hết mọi chuyện, bắt đầu từ ngày đầu tiên dùng bùa yêu với Âu Lâm, sau đó hình như anh ta đã gặp được tình yêu đích thực, và tấm bùa đã không còn hiệu nghiệm nữa.
Mặt chị Mâu tối sầm lại, chị ta nhìn tôi chằm chằm rồi nói:
“Một khi dùng Bùa Ngải cũng sẽ như dùng thuốc phiện, nó sẽ khiến cô không thể quay về cảm xúc bình thường được nữa. Ai lại không thích có một người đàn ông sẵn sàng phục tùng mình cả về thể xác lẫn tinh thần cơ chứ."
Chị Mâu có vẻ không đồng ý, tôi phải nài nỉ van xin hết lần này đến lần khác, cho đến khi tôi gần như quỳ xuống thì chị ta mới nói:
"Nhưng cái giá phải trả sẽ rất đắt, cô bằng lòng không”
“Miễn là cả đời này Âu Lâm chỉ yêu mình tôi, dù có phải đánh đổi cái gì tôi cũng chấp nhận.” Tôi tuyệt đối không thể để mất anh ta nữa, chỉ cần kết hôn với Âu Lâm thì những thứ khác đâu có đáng là gì?
Có lẽ đúng như chị Mâu đã nói, người bị bỏ bùa thì sẽ bị bùa yêu chi phối, nhưng chính kẻ hạ bùa cũng không thể nào thoát ra được.
Chị Mâu nghĩ ngợi một hồi rồi mới nói rằng tôi đã từng nhỏ m.áu xuống bùa yêu nhưng vẫn không hiệu quả. Vậy thì cách duy nhất là dùng một thứ gì đó chung giữa tôi và Âu Lâm để làm dẫn, và đó phải là đứa con chung của chúng tôi.