Hơn 1 tháng sau thì Âu Lâm phải đi công tác vài ngày, mặc dù đêm nào anh ta cũng gửi tin nhắn cho tôi, nhưng tôi mơ hồ cảm thấy sự thờ ơ và lãnh đạm, như thể sự nhiệt tình trước đây đều đã biến mất.
Khi anh ta trở về thì cũng không chủ động tìm tôi, nếu tôi có gọi điện thì cũng bảo đang bận, rồi sau đó cũng không nhắn tin lại nữa.
Trong lòng mơ hồ có điều gì đó không đúng, tôi cảm thấy hình như cái bùa yêu đó đang dần dần mất đi công dụng.
Vậy nên tôi tìm cơ hội để rủ chị Mâu đi ăn tối, sau khi uống cà phê xong thì khéo léo nhắc đến vấn đề này.
Tất nhiên, tôi không nói người hạ bùa đó là tôi, chỉ bảo là có người bạn đang viết tiểu thuyết, viết đến đoạn này thì bí nên đang cân có thêm vài ý tưởng.
"Vậy sao..." Chị Mâu khuấy cà phê "Tình cảm là vậy đấy, dù ban đầu có say mê, đắm đuối bao nhiêu thì cũng sẽ đến giai đoạn nguội lạnh."
"Hơn nữa cảm xúc đến đột ngột là do bị bỏ bùa. Ngay cả khi anh ta không thể tự thức tỉnh, thì những cảnh vật quen thuộc xung quanh cũng sẽ nhắc nhở anh ta một cách mơ hồ."
Chị Mâu lại khuấy cà phê rồi cười nhạt.
"Mà cũng có thể là do anh ta đã tìm được tình yêu đích thực. Giống như khi cô đi mua quần áo vậy, lúc đầu thì thấy cái này hoặc cái kia cũng đẹp, nhưng bỗng nhiên tìm thấy một bộ quần áo khiến cho 2 mắt cô sáng ngời, thì cô sẽ không còn muốn mua những thứ trước đó nữa."
"Vì vậy, hãy nói với bạn của cô, cách duy nhất là hãy bằng lòng với thực tại đi."
Chị ta nói xong thì nhìn chăm chăm vào tôi với ánh mắt sắc bén, như thể chị ta biết tất cả mọi chuyện.
Nhưng tôi làm sao băng lòng được, nếu không phải vì chuyện này thì tôi sẽ không thể biết hóa ra Âu Lâm còn có thể dịu dàng, nhu tình đến như vậy.
Nghĩ đến việc anh ta sẽ dùng ánh mắt đó để yêu thương một người phụ nữ khác, lòng tôi đã khó chịu đến mức muốn một dao gϊếŧ chết cô ta.
Vì thế, ngay cả khi chị Mâu dường như đã nhìn thấu mọi chuyện, tôi vẫn giả vờ không biết và cố gắng hỏi thêm:
"Nếu cô ấy không hài lòng thì sao?"
"Vậy thì chỉ còn cách dùng Bùa Ngải sâu tầng hơn"
Chị Mâu nhấp một ngụm cà phê "Nhưng việc đó thì phải nhờ đến "hàng đầu sư", chứ người bình thường không thể làm được, và cái giá phải đánh đổi cũng không hề rẻ."
Tôi nghe thấy mà trong lòng sởn gai ốc, đây là một thứ tà thuật còn kinh dị, tà ác hơn so với cả cổ thuật thông thường. Vì vậy tôi không dám chủ quan, sợ răng nếu để người khác thi thuật thì sẽ gây ra phiền phức cho mình.
Cũng may là chị Mâu chỉ nhắc đến một câu và không nói thêm gì nữa.
Khi tôi ra về cũng đã cố liên lạc với Âu Lâm, nhưng anh ta cúp máy và chỉ nhắn đúng 1 tin "Đang họp".
Nỗi sợ hãi và day dứt trong lòng khiến tôi muốn đi tìm chị Mâu ngay lập tức, muốn nhờ chị ta tìm một hàng đầu sư để hạ Bùa Ngải, làm cho Âu Lâm cả đời chỉ yêu mỗi mình tôi.
Nhưng chút lý trí cuối cùng đã nhắc nhở tôi không thể mạo hiểm như vậy.
Sau hơn một tháng quen nhau, tôi cảm giác như mình mới là người bị đoạn tình cảm này dày vò, ngay cả khi mơ ngủ tôi cũng sợ anh ta sẽ bỏ rơi tôi. Giống như người bị bỏ bùa không phải là Âu Lâm, mà là tôi mới đúng.
Âu Lâm lại đi công tác, tôi cố ý hỏi thăm nhân viên xem hôm nào anh ta về, sau đó đến sân bay đón để tạo bất ngờ.
Chỉ là khi tôi vừa đến thì đã thấy Âu Lâm đang ôm eo một người phụ nữ trang điểm xinh đẹp, hai người họ đi bên nhau vui vẻ nói cười.
Tình yêu trong mắt anh ta nồng nàn không thể che giấu, đến mức ai nhìn vào cũng thấy được.
Khi anh ta ở bên cạnh tôi thì ánh mắt có bối rối, có dịu dàng, nhưng chưa bao giờ dùng ánh mắt đầy nhu tình mật ý như thế này để nhìn tôi.
Trong phút chốc, tim tôi như bị sét đánh, thậm chí đầu tôi mơ hô không còn suy nghĩ được gì nữa, tôi vô thức sờ chiếc túi vải đựng bùa yêu mà bấy lâu nay mình vẫn để trong túi quần.
Bên tai tôi chỉ lặp đi lặp lại một âm thanh duy nhất:
Tôi phải tìm người hạ Bùa Ngải sâu tầng đó, tôi phải đi tìm chị Mâu, có chết tôi cũng không thể để mất Âu Lâm..."