Chương 3

Tôi cố gắng nén lại cảm giác sợ hãi trong lòng, mang theo chiếc túi vải đựng bùa yêu bên người và cố xịt thêm nước hoa để át đi mùi tanh tưởi. Sau đó tôi trang điểm nhẹ nhàng và xuống sảnh để ăn sáng.

Âu Lâm đang vui vẻ trò chuyện với những đồng nghiệp khác.

Khi tôi vừa bước vào thì chị Mâu vây tay gọi tôi lại đó ngôi, còn Âu Lâm lại cúi đầu giả bộ như không nhìn thấy. Cảm giác bị bỏ rơi khiến trái tim tôi căng thẳng, tôi thậm chí còn không nuốt nổi miếng đồ ăn nào.

Đến giờ ăn tối, tôi chủ động ngồi cạnh Âu Lâm, nhưng anh ta lại cố tình đổi chỗ ngồi để tránh tôi.

Các đồng nghiệp khác nhìn tôi trào phúng, càng khiên cho tôi cảm thấy xấu hổ đến mức muốn đào cái lỗ để chui xuống đất.

Vào buổi tối, tôi đi lấy lại chiếc áo khoác và gõ cửa phòng Âu Lâm, nhưng anh còn không thèm mở cửa.

Nhưng tôi biết rõ là anh ta đang ở trong phòng! Cuối cùng anh chỉ nhắn đúng 1 tin nhắn: Treo áo lên cửa.

Lần này anh ta còn thờ ơ, xa cách hơn so với trước đây. Tôi vừa định rời đi thì chị Mâu bước ra từ phòng đối diện "Tìm Giám đốc Âu à?"

Tôi chỉ vào chiếc áo khoác treo trên cửa, chị cười với tôi và nói: "Ở lại đây ăn khuya với tôi đi."

Sau khi dùng bữa xong, tôi dè dặt hỏi chị Mâu là nếu bùa yêu bị ánh sáng chiếu vào thì sẽ như thế nào.

Chị Mâu nhấp một ngụm canh rồi suy nghĩ một chút:

"Nếu chỉ đơn giản là bùa yêu bị ánh sáng rọi vào thì còn có thể khắc phục. Nhưng nếu thứ tình cảm đen tối đó bị phơi bày thì không thể cứu vãn được nữa."

Rồi chị ta nhìn tôi đầy ẩn ý "Sao hỏi kỹ vậy, cô muốn hạ bùa ai à?"

"Chỉ là tò mò mà thôi!" Tôi cúi đầu và lẩm bẩm,

"Nhưng nếu như vậy thì phải làm gì mới có hiệu lực trở lại?"

Chị Mâu suy nghĩ một lúc rồi bảo "Dùng máu tươi. Bỏ bùa thực ra là một chuyện dựa vào tình cảm của con người, nên nếu cô kiên trì thì vẫn có thể cứu vãn được. Mỗi tối trước khi đi ngủ cô châm kim vào ngón tay, rồi cho chảy 3 giọt máu vào bùa, vừa nhỏ máu vừa lẩm nhẩm tên người đó là sẽ phát huy tác dụng!"

Tôi liền hỏi "Chị Mâu, sao chị hiểu rõ về mấy chuyện bùa ngải như vậy?"

"Haha, tôi không chỉ biết về bùa yêu, mà mấy thứ bùa khác cũng cần phải biết một chút. Nếu không thì làm sao công việc thuận buồm xuôi gió được."

Chị Mâu rút khăn giấy, lau miệng rồi cười khúc khích.

"Khi còn trẻ tôi không mê tín cho lắm, nhưng đến một độ tuổi nào đó mới thấy chuyện tâm linh có ích như thế nào."

Tôi bất giác gật đầu.

Tôi quay về phòng và tháo chiếc túi vải đã mang cả ngày bên người ra, sau đó cần thận mở dây buộc.

Tấm da rắn bị dính nước hoa, tạo nên một thứ mùi hương kỳ dị tỏa ra trong không khí.

Tôi quan sát một lúc, rồi nén lại nỗi sợ hãi, vội vã đi đun một nồi nước sôi để khử trùng cây kim, sau đó châm lên ngón tay mình và nhỏ máu lên tấm da rắn.

Mỗi một giọt máu rơi xuống là một lần tôi niệm tên Âu Lâm trong lòng.

Giọt máu đỏ tươi rơi trên tấm da loang lổ, sau đó biến mất ngay lập tức, như thể nó đã bị thấm vào, rồi hòa làm một với chiếc bùa yêu từ da rắn.

Sau khi làm xong thì mồ hôi tôi đã túa ra đầm đìa, ướt đẫm cả một mảnh áo. Tim đập bình bịch như trống dồn, tôi còn không dám nhìn thêm mà vội bọc nó lại trong túi vải.

Trong lòng tôi đã nghĩ, nếu lần này có thể thành công thì chắc chắn tôi sẽ mang cái bùa này theo bên mình cả đời.

Ngay lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa đều đặn.