Trần Lăng Tùng là bị đánh thức bởi mùi trứng chiên, trứng sống lăn lộn trong dầu nóng, chiên ra mùi thơm giòn rụm, len lỏi vào phòng ngủ đang mở rộng cửa một cách dễ dàng, Trần Lăng Tùng chậm rãi mở mắt, cậu ngồi dậy, lần đầu tiên cảm nhận được hơi thở của khói dầu khi ở nhà, nhất thời có chút mới lạ. Trần Lăng Tùng ngáp một cái, xoay người xỏ dép.
Bức rèm trong phòng khách được mở rộng, ánh nắng buổi sáng là ôn nhu nhất trong ngày, sáng ngời mà không nóng cháy. Trần Lăng Tùng đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng ở phòng khách, cậu gọi một tiếng: “Sư Tuyết.” Tiếng Sư Tuyết vang lên ở một bên phòng khách.
Giọng của Trần Lăng Tùng mang theo lười biếng của mới tỉnh ngủ, Sư Tuyết hiển nhiên đã dậy từ lâu, giọng nói thong dong truyền tới, nhạc nền là tiếng nước sôi ùng ục, Trần Lăng Tùng đến phòng khách, tay khoác lên thành ghế sô pha, thuận thế dựa vào. Sư Tuyết cầm một cái xẻng trong tay, cúi đầu nhìn vào trong nồi, tóc đen mềm mại rũ ở bên tai, hắn mặc một cái áo t-shirt và quần đùi màu đen của Trần Lăng Tùng, nâng tay vén tóc ra sau tai, xoay mặt qua: “Dậy rồi?”
Trần Lăng Tùng giơ tay sờ sờ mũi, không bỏ tay xuống, bỗng nhiên cười một cái không hề có nguyên do, cười nói: “Dậy rồi.” Sư Tuyết im lặng nhìn cậu một lúc, Trần Lăng Tùng bị ánh mắt của hắn làm cho có chút không biết làm sao, may mắn Sư Tuyết quay đầu đi lại nhìn chằm chằm vào trong nồi, “Muốn ăn gì không?”
Trần Lăng Tùng tò mò hỏi, “Cậu vừa làm gì đó?”
“Chiên trứng.” “Không có?”
“Không có.” “Còn có thể làm gì nha?”
Sư Tuyết lặp lại lần nữa: “Không có.” Hắn cười một cái, Trần Lăng Tùng cũng cười: “Tớ cảm thấy hẳn là tớ nên ra ngoài ăn thôi?”
“Lừa cậu.” Sư Tuyết nói, “Nhưng vừa rồi vơ vét tủ lạnh nhà cậu, chỉ phát hiện một túi trứng gà cùng một bó cải thìa, đành phải chiên trứng, làm một nồi cháo rau cải.”
Ngụ ý là đừng trách chiêu đãi keo kiệt, chỉ là nhà của người nào đó không có sẵn lương thực.
Trần Lăng Tùng mạnh miệng: “Không có điều kiện phải học cách sáng tạo điều kiện.”
Sư Tuyết trở nên trầm mặc, Trần Lăng Tùng đang muốn chúc mừng thắng lợi trên miệng lưỡi, tuy rằng thắng lợi như vậy cũng không có ý nghĩa, nhưng sung sướиɠ của tâm linh lại là hàng thật giá thật, lúc này Sư Tuyết nói một cách ý tứ sâu xa: “Tớ vốn là làm phần của hai người…”
Trần Lăng Tùng đi đến bên cạnh Sư Tuyết, ngón tay kéo ngang qua môi, ý bảo mình sẽ câm miệng. Sư Tuyết cười cười nhìn cậu, tắt bếp từ, “Lấy một cái dĩa lại đây.” Trần Lăng Tùng làm theo, Sư Tuyết nghiêng chuôi chảo, hoa trứng hình dạng no đủ chảy theo thành chảo vào trong lòng đĩa trắng tinh, hắn lại nói: “Hẳn là cháo rau cải chín rồi.”
Thấy Trần Lăng Tùng không đáp, Sư Tuyết khó hiểu nhìn sang, Trần Lăng Tùng chớp chớp mắt một cách vô tội.
“Sao không nói lời nào?”
Trần Lăng Tùng chỉ vào miệng mình, Sư Tuyết nhìn chằm chằm vào bờ môi cậu, sáng sớm còn chưa có đồ ăn, không có da khô, nhưng hiện ra trạng thái thiếu nước, màu sắc cũng nhạt. Thịt môi cậu no đủ, môi dưới dày hơn môi trên, Sư Tuyết nhìn chằm chằm vào một vết thương nhỏ ở môi dưới của Trần Lăng Tùng, màu sắc đậm hơn, miệng vết thương thật nhỏ đã đóng vảy.
Đó là ngày hôm qua hắn cắn.
Sư Tuyết dời mắt đi giống như vô ý, “Tớ không có cấm cậu nói chuyện.” Trần Lăng Tùng còn chưa nói lời nào, Sư Tuyết thở dài: “Được rồi, là tớ sai. Cầu cậu mở miệng nói chuyện”. Sư Tuyết đã từng nghe được một cậu, chiêu đầu tiên để dỗ người vui vẻ chính là nhận sai, cho dù trong lòng có thừa nhận sai hay không, chịu thua ngoài miệng, luôn có thể khiến người lập tức cao hứng.
Trần Lăng Tùng chỉ là giỡn với Sư Tuyết, không ngờ tới Sư Tuyết đột nhiên nhận sai với cậu, cậu cảm thấy không thể hiểu nổi, cậu cũng không cảm thấy Sư Tuyết có lỗi, như thế nào liền bỗng nhiên nhận sai? Nhưng Sư Tuyết xin lỗi đến nghiêm túc, bộ dạng rũ mi thở dài của hắn cũng làm Trần Lăng Tùng sảng khoái thật sự, cậu mở miệng một cách khoan dung: “Nếu cậu đã cầu, tớ đây liền nói. Đồ ăn cậu làm cũng rất được.”
Sư Tuyết sửng sốt một chút, hắn cười rộ lên: “Ừ.”
Bàn ăn trong nhà bình thường dùng làm bài trí rốt cuộc hôm nay cũng có tác dụng, Trần Lăng Tùng nói: “Buổi sáng cậu vất vả rồi, cậu ngồi đó, tớ phụ trách chân chạy.” Không đợi Sư Tuyết phản ứng liền vào phòng bếp lấy bát đũa, múc lần lượt hai bát cháo đầy, đặt phần của Sư Tuyết ở trước mặt hắn, mình thì ngồi ở đối diện hắn.
“Hiện tại là bảy giờ, lát nữa tớ lái xe đi làm. Hôm nay ít nhiều có cậu, lúc trước tớ đều giải quyết bữa sáng ở ngoài tiệm, nuốt cả quả táo*, ăn không ra tư vị gì, chủ yếu nhất là phỏng miệng! Cậu nấu cơm bao lâu rồi? Thoạt nhìn rất thuần thục.”
(*Kiểu ăn nhanh ăn cho có k biết ngon dở.)
“Hai năm gần đây bắt đầu học ‘Bệnh lâu thành thầy’. Tớ là làm nghề tự do, công việc sinh hoạt đều ở nhà, có một lần mẹ tớ tới nhà tớ xem, phát hiện thùng rác toàn là vỏ cơm hộp.” Sư Tuyết múc một muỗng cháo, thổi thổi, “Lúc ấy bà nổi giận rất nhiều, vì để cho bà yên tâm, tớ bắt đầu học nấu ăn dựa theo trên mạng, dần dà liền quen giải quyết vấn đề ăn cơm một mình.”
Trần Lăng Tùng nghĩ tới Lục Lệ Vân, theo lý mà nói, hai người cùng mua phòng hẳn là nên ở chung, huống chi quan hệ của hai người thân mật như vậy, nhưng trong lời tự thuật của Sư Tuyết không biết là cố ý hay vô tình mà bỏ qua sự tồn tại của Lục Lệ Vân. Trần Lăng Tùng nghĩ, có thể là nhớ lại quá khứ quá ngọt ngào đối với một người ở góa mà nói, càng là một loại đau đớn âm thầm khó thể diễn tả, không muốn chia sẻ với người ngoài.
Trần Lăng Tùng đưa một muỗng cháo vào miệng, cháo nóng làm bỏng vách trong yếu ớt của khoang miệng, cậu giống như không nhận ra được đau đớn, tiếp đó lại là một muỗng lớn. Sư Tuyết hỏi: “Bình thường cậu đều ăn ở ngoài sao?”
“Đúng vậy a. Bình thường công việc quá bận, căn bản không có thời gian nghiên cứu trù nghệ, cho nên tớ nấu ăn vẫn là nát bét, hơn nữa trước đó nghĩ kỹ làm gì, đi siêu thị mua đồ đều thật tốn thời gian, làm việc cả ngày đều mệt chết rồi, nào có tâm tư suy xét nhiều như vậy? Ăn bên ngoài xong lại chạy xe về nhà liền rất tiện lợi, thật sự rất tiện lợi.”
“Tớ đây tìm được trứng gà cùng rau cải, thậm chí trong bao còn có gạo. Xem ra vận khí của tớ rất tốt.”
Trần Lăng Tùng cười, “Lucky boy.” Hai người đồng thời đưa đũa về phía trứng chiên, đồng tâm hợp lực “chia chiến lợi phẩm” trứng chiên thành phần bằng nhau, Trần Lăng Tùng tiếp tục nói: “Vận khí của tớ cũng rất tốt, có cơ hội ăn thỏa thích —— đúng rồi, tớ nhớ ra rồi, mấy lương thực này cũng không phải tớ mua, là mấy ngày trước sinh nhật tớ đồng nghiệp ầm ĩ muốn tới nhà tớ liên hoan, còn lại của ngày đó.”
Sư Tuyết buông đũa, đặt tay xuống dưới bàn, tay phải sờ đến ngón áp út của tay trái, xúc cảm của kim loại khiến đầu ngón tay hắn lành lạnh, Sư Tuyết xoay nhẫn, nói: “Xem ra phụ trách đứng bếp không phải cậu.”
“Nếu là tớ…”
Sư Tuyết nối tiếp câu chuyện một cách tự nhiên: “Vậy hẳn là cậu không thể ngồi trước mặt tớ một cách bình an như lúc này được.”
Trần Lăng Tùng đầu tiên là sửng sốt, nhịn không được cười ra tiếng, cậu giả vờ tức giận, đập đũa xuống bàn, chờ Sư Tuyết nhìn về phía cậu, Trần Lăng Tùng lại cầm đũa lên, nói giống như không có việc gì: “Tớ nghĩ, cậu đoán cũng quá mẹ nó đúng rồi!”
Sư Tuyết cười đến bả vai rung rung, thật sự là biểu tình nhìn thấu nhân sinh trên khuôn mặt của Trần Lăng Tùng quá mức buồn cười, phối hợp với giọng điệu có mấy phần căm tức của cậu, càng làm cho người ta nhịn không được bị chọc cười. Sư Tuyết thật vất vả ngừng cười, dùng một câu chuyển đề tài về: “Đầu bếp chính làm một bàn cơm cho các cậu? Xào rau, cơm chiên trứng, có phải quá thanh đạm rồi không?”
“Lâm Hiểu Tinh —— ừm, chính là cô bé phụ trách nấu ăn, cô ấy cũng sẽ không biết làm mấy món phức tạp, mấy ông lớn ở đây cũng không bằng cô ấy. Tâm ý là được rồi, tớ không sao cả, ăn gì mà không phải là ăn?”
Sư Tuyết cầm đũa tách một miếng trứng, kẹp vào trong cháo cải, trứng chiên vàng óng nổi bật trên sắc rau xanh đậm cùng cháo trắng, Sư Tuyết không có ý động miệng, lại buông đũa. Hắn nhìn Trần Lăng Tùng, Trần Lăng Tùng ăn hết cháo, cảm thấy mỹ mãn mà thở ra một hơi, lúc này Sư Tuyết nói: “Lần sau tớ làm một bữa khai vị cho cậu, cậu sẽ biết, ăn gì liên quan đến việc trọng đại.”
Trần Lăng Tùng không để trong lòng, thuận miệng nói: “Tớ đây mở mắt mong chờ, không được đổi ý!”
Sư Tuyết vẫn nhìn cậu nói: “Một lời đã định.”
Trước khi ra cửa, Trần Lăng Tùng mới nhớ tới đã quên chuyện quan trọng, tối hôm qua trôi đến gà bay chó sủa, chuyện nên quên không quên, không quên lại quên sạch, Trần Lăng Tùng vỗ trán, quay đầu nói với Sư Tuyết: “Tối hôm qua có người gọi điện thoại cho cậu, tớ sợ là bạn cậu có việc gấp tìm cậu, nghe máy thì là muốn mua phòng ở của cậu, cậu nhớ gọi điện lại cho cậu ta. Ở khách sạn thời gian dài cũng không phải biện pháp, nếu cậu tạm thời không có nơi nào có thể đi, cứ ở tạm nhà tớ, muốn ra ngoài thì chìa khóa ở dưới bàn trà. Cụ thể thế nào chờ tớ tan tầm…”
Trần Lăng Tùng bỗng phản ứng lại, mặc kệ bán phòng hay là ở khách sạn đều là bản thân Sư Tuyết ra quyết định, cũng là chuyện cá nhân của Sư Tuyết, cậu lại xem chuyện này thành của hai người để suy xét, quan hệ của bọn họ là gì chứ? Ở trong mắt Sư Tuyết, cậu cũng chỉ là một người bạn nhiều năm không gặp, rất nhiều năm không gặp, kết quả là tình cảm vốn có giữa bạn bè đều trở nên nhạt đi, chỉ có một mình cậu mang theo tình cảm nồng nhiệt của thời thanh xuân, một năm như một mà hoài niệm nụ hôn vị khói thuốc cùng bạc hà trộm được dưới ánh mặt trời kia.
Thế nhân đều tiến lên phía trước, chỉ có mình cậu là lưu luyến mộng cũ năm xưa.
Trần Lăng Tùng đổi thành giọng điệu như là bình tĩnh, nói: “Thôi, chìa khóa không cần lấy, cậu vẫn là về khách sạn ở đi. Hiện tại trời cũng sáng rồi, bắt xe qua cũng nhanh thôi. Nhớ tìm phòng ở nhanh lên, dù sao khách sạn cũng không thể bằng nhà của mình được. Tớ đi trước, cậu ra ngoài nhớ đóng cửa.”
Trần Lăng Tùng cúi người đổi giày, đường cong từ sống lưng đến eo mông căng chặt, tây trang là thứ hiện rõ dáng người của đàn ông nhất, cảnh sắc này dừng lại ở đáy mắt Sư Tuyết, hắn đứng sau Trần Lăng Tùng nói: “Mua phòng để làm phòng cưới, đã làm xong hết thủ tục sang tên rồi, cậu ta thúc tớ rất lợi hại, mấy ngày hôm trước tớ hứa hẹn chậm nhất là ngày mai giao phòng cho cậu ta. Đồ của tớ vẫn còn ở chỗ đó, bỏ chạy đến khách sạn ở, nhưng vẫn không tìm thấy phòng. Lăng Tùng, kiếm tiền cho người ngoài không bằng để cho người bên cạnh, tớ dọn lại đây thuê chung với cậu nhé?”
Lời này nói xong, khiến cho Trần Lăng Tùng tốn hết năm phút để xỏ một chiếc giày còn lại. Đề nghị của Sư Tuyết vượt quá dự kiến của cậu, nghĩ kỹ thì thấy chỗ nào cũng hợp tình hợp lý, cậu cũng không có lý do từ chối, nguyên nhân chính là như thế, Trần Lăng Tùng lại càng không thể nói ra một chữ được. Rõ ràng đã quyết tâm phải thoát thân khỏi đoạn tình cảm vô vọng này, ông trời lại đưa cơ hội đến trước mặt cậu, nhưng tiến lên một bước vào lúc này, không chỉ là mạo phạm đối với người chết, cũng là không tôn trọng đối với Sư Tuyết, cậu cũng chỉ có thể dừng lại không tiến, giữ một khoảng cách hữu nghị cùng với Sư Tuyết một cách nghiêm ngặt.
Cậu thật sự không có quá nhiều tin tưởng với bản thân.
Ngay vào lúc Trần Lăng Tùng còn đang mâu thuẫn, Sư Tuyết cười nói: “Cậu còn không ra cửa nữa, liền trễ giờ. Tớ sẽ giữ chìa khóa. Nếu cậu không đồng ý đêm nay tớ trả lại cậu.”
Nhờ Sư Tuyết làm chủ lại rộng lượng cho cậu một khoảng thời gian đến chiều để suy nghĩ, Trần Lăng Tùng thở phào nhẹ nhõm, bỗng dưng sinh ra chút lòng cảm kích đối với Sư Tuyết. Từ từ, cũng cảm thấy thật sự không có đạo lý a! Nan đề này là Sư Tuyết ra cho cậu, liền giống như giám khảo coi thi trong trường cười hì hì nói với nam sinh đang vò đầu bứt tai: “Tôi cho cậu thêm một ngày, làm không được thì thôi, tôi cũng không có việc gì. Nhưng tôi sẽ không cho điểm.”
Thật là không biết xấu hổ.
Trần Lăng Tùng cắn răng nói: “Tớ sẽ nghĩ thật kỹ.” Cậu ra cửa, lúc ở thang máy, hậu tri hậu giác phát hiện vách trong của khoang miệng bị bỏng đến phá da, nhưng cảm giác bỏng kia đã tan đi thật lâu, lúc ấy không để ý, hiện tại cũng không hồi tưởng lại được nữa. Đầu lưỡi cọ qua chỗ da phồng lên, Trần Lăng Tùng nghĩ, thôi, quá khứ đã qua thì cứ để cho nó qua đi.
Cậu ra khỏi cửa thang máy, bổ sung một câu ở trong lòng: Không qua được thì cũng đừng qua.
Đi một bước xem một bước, từ từ sẽ đến. Có một câu rất canh gà* thế này:
(*鸡汤 canh gà: dùng ngôn ngữ hoa lệ để thôi miên người tiếp thu hiện thực lại không cách nào giải quyết bất luận vấn đề thực tế nào. Là một loại văn chương để làm an ủi tinh thần cho con người.)
Thời gian là thuốc hay trị hết thảy.
Cậu nghĩ cậu rất có kiên nhẫn, chờ một thời gian lại trở thành người đứng bên cạnh hắn.