Đêm hè khô nóng kia, trời thật tối, sao rất nhỏ, nghe được tiếng ve râm ran ngoài ban công. Ba người bọn họ xách ghế ra ngồi ở ban công, Lâm Tiêu xuống lầu mua bia, còn lại Trần Lăng Tùng và Sư Tuyết, Sư Tuyết nhíu mày, “Cậu thật sự muốn uống với cậu ấy sao?”
“Cậu ấy thất tình cậu ấy lớn nhất.”
“Chính là ngày mai còn phải đi học, cậu dậy nổi không?”
“Không phải còn cậu sao?”
“Ý tớ là, say rượu sẽ dẫn đến đau đầu.”
Trần Lăng Tùng nhún vai, lúc này Lâm Tiêu xách một thùng bia về: “Ngồi ngồi ngồi, mọi người đừng khách sáo. Tiền sinh hoạt phí của tớ đều ở đây! Mọi người không say không nghỉ!”
“Đừng, tiểu Tuyết không uống được.” Trần Lăng Tùng kéo ghế ngồi xuống, “Tớ cùng cậu.” Sư Tuyết do dự một chút, ngồi ở vị trí gần Trần Lăng Tùng, hắn hỏi nhỏ: “Cậu ấy thật sự thất tình sao? Nhìn bộ dạng cậu ấy không giống chút nào.”
“Hai người các cậu đang nói nhỏ gì đó, tớ đều nghe thấy hết! Nói cho cậu biết Sư Tuyết, gia không phải thất tình, nói một cách chính xác, gia là bị nɠɵạı ŧìиɧ. Vô*! Đội nón xanh cậu hiểu không? Hiện tại tớ đều cảm thấy mình xanh đến phát sáng ở trong đêm!”
(*Này là hô cụng bia đó mấy nàng:D.)
Trần Lăng Tùng bật cười, “Cậu thật đúng là không giống.”
“Tờ còn có thể thế nào? Khóc cầu cô ấy đừng chia tay?” Đáy chai chạm mạnh vào bàn, phát ra tiếng vang nặng nề, lại một tiếng bật nắp thanh thúy, Lâm Tiêu nói: “Có hèn hay không hả?”
Một tiếng sau, chia bia rơi rụng đầy đất, nhiều nhất là lăn ở bên chân Lâm Tiêu, cậu ta cầm một chai bia, thật lâu không nói lời nào. Trần Lăng Tùng cồn xông lên não, từ hai má đến sau gáy, trước ngực hiện ra màu đỏ, một giọt mồ hôi lăn xuống từ trên trán cậu, giơ tay cởϊ áσ thun.
Không hề báo động trước, Lâm Tiêu bắt đầu rơi nước mắt, cậu ta cắn răng, nước mắt lăn ra khỏi hốc mắt, lau sạch, lại rơi. Trần Lăng Tùng chống cằm, cồn làm cho cậu cảm thấy buồn ngủ, mí mắt gục xuống một cách uể oải, cậu nâng mí mắt lên, “Khóc cái gì?”
Tay cầm bút của Sư Tuyết nắm thật chặt, vở bài tập trải rộng ở trên đùi hắn. Trần Lăng Tùng đã say, trước mắt cậu nghiêng ngả đảo lộn, không nhìn rõ ai là ai, cậu nói với Sư Tuyết: “Lâm Tiêu, đừng khóc. Không đáng.”
Lâm Tiêu ở đối diện đúng lúc gào lên một tiếng: “A!”
Trần Lăng Tùng duỗi tay kéo lấy đỉnh đầu của người đối diện, “Hơn nửa đêm, kêu ầm ĩ cái gì? Cậu còn trốn?” Trần Lăng Tùng trượt tay xuống, nắm lấy gáy hắn, “Hơn nửa đêm tớ và tiểu Tuyết không ngủ uống rượu cùng cậu, tớ sờ một cái thì làm sao?”
“Tớ không trốn a…” Lâm Tiêu ngơ một chút, ngay sau đó bi thương thổi quét cậu ta, ép tỉnh táo đến bên rìa đại não, cậu ta oa một tiếng khóc lớn, “Tớ không muốn chia tay, tớ phải tìm cô ấy để hỏi cho rõ ràng, nói không chừng là người khác nhìn lầm rồi. Nếu như cô ấy không biết gì, hôm nay tớ lại đột nhiên nói chia tay với cô ấy, khẳng định cô ấy sẽ khóc, tớ không muốn cô ấy, hức, tớ không muốn cô ấy khóc.”
Lâm Tiêu đứng bật dậy.
“Cậu đứng lại!” Trần Lăng Tùng buông gáy hắn ra, thoáng cái bắt được cổ tay hắn, kéo về phía mình, cậu bật cười, “Không ngờ tiểu tử cậu giả ghê gớm thế nào, chỉ chờ tớ giữ lại đúng không.”
“Hừ! Ai nói giỡn với cậu, tớ nói chính là thật! Tớ muốn đi tìm cô ấy!”
Lâm Tiêu kéo cửa kính của ban công ra, hùng hổ vọt vào. Trần Lăng Tùng nắm cổ tay của Sư Tuyết, cậu cười với hắn một cái, giọng nói bị cồn làm cho có chút khàn, “Cậu nha, đều là gạt tớ. Không cần mạnh miệng, đừng đi, xem như tớ xin cậu?”
Bút lăn qua trang giấy, lăn thẳng xuống mặt đất một cách thông thuận. Trần Lăng Tùng che miệng ngáp một cái, “Tớ mệt rồi, chúng ta ngủ thôi. Sáng mai còn phải đi học.”
Cậu kéo Sư Tuyết lên, sách vở cũng rơi xuống đất, kết quả Trần Lăng Tùng đạp phải một chai bia rỗng bên chân, chân cậu trượt một cái, Sư Tuyết cố gắng đỡ cậu, nhưng lúc đó dáng người Trần Lăng Tùng cao lớn hơn hắn, cân nặng đè người, đè ngược lại hắn.
Sau khi ngã xuống, hô hấp cực nóng của Trần Lăng Tùng phả vào cánh mũi của Sư Tuyết. Trần Lăng Tùng phát ra tiếng hít thở đều đều, cậu ngủ rồi.
Tùy tiện tìm một quán nướng, nói với chủ tiệm, không cần xiên nướng, cho bia. Sư Tuyết mở một chai trước, ngửa đều uống hơn một nửa, biểu tình của hắn không gợn sóng, giống như tu một chai nước khoáng, chỉ là hai má chậm rãi nhuộm đỏ. Hắn đặt chai bia xuống, giơ tay áo lau miệng.
Động tác này thật sự trẻ con. Trần Lăng Tùng thầm nghĩ, Sư Tuyết đây là uống sữa hay là bia, miệng thì nói:
“Được lắm, tớ cho rằng cậu nói giỡn với tớ. Không nghĩ tới cậu thật sự có thể uống.”
Sư Tuyết trong ấn tượng của cậu vẫn là cậu học trò trầm mặt thẹn thùng kia. Sư Tuyết cầm đồ khui chai, giơ tay gạt xuống, bật một loạt nắp chai một cách gọn gàng dứt khoát. Hắn cầm một chai trong đó, ra hiệu Trần Lăng Tùng uống.
Nước bia lạnh lẽo chảy vào cổ họng, chất cồn xua đi ngăn cách vô hình của đã lâu không gặp. Hai người mặt đối mặt nhìn đối phương, hai mắt Sư Tuyết sáng lấp lánh, hắn nói: “Lăng Tùng, Lục Lệ Vân mất rồi.”
Đây vốn là một đề tài không thể đυ.ng tới, Trần Lăng Tùng đoán đó là vết thương của Sư Tuyết, trước đó cho dù hai người biết rõ trong lòng, cũng không ai, ít nhất là Trần Lăng Tùng không dám dễ dàng nói ra miệng. Trần Lăng Tùng không biết đáp lại thế nào, cậu cúi đầu uống một ngụm bia, Sư Tuyết nói tiếp: “Tớ và cậu ấy vào cấp ba liền ở bên nhau, đến nay, không sai biệt lắm đã được sáu năm rồi.”
Sư Tuyết không nói nữa, hẳn là hắn đang hoài niệm ngày trước. Trần Lăng Tùng nói: “Lại nói, các cậu đột nhiên ở bên nhau, dọa bọn tớ giật mình.”
Khi đó xã hội chưa được cởi mở giống như hiện tại, ngay cả lúc này đồng tính luyến ái cũng không phải là chuyện hầu hết người thích nghe thấy, huống chi năm đó. Huống chi mọi người đều biết chuyện của Sư Tuyết lúc ấy, hầu như ai trong trường cũng biết lớp mười hai có một nam sinh học rất giỏi, người đứng đầu lớp kia, cùng với một thể dục sinh ở bên nhau.
“Lúc Lục Lệ Vân thổ lộ với tớ, tớ từng hỏi cậu ấy: ‘Cậu là đồng tính luyến ái trời sinh sao?’ Cậu ấy gật đầu. Tớ liền nói: ‘Được, tớ đồng ý với cậu’.”
Trần Lăng Tùng nhìn hắn, “Cậu không thích cậu ấy sao?”
“Cậu còn nhớ chuyện có người nhảy lầu vào năm lớp mười hai không?”
Sư Tuyết giống như say, lại giống như không có, Trần Lăng Tùng cho rằng là cái trước, hắn nói năng lộn xộn, không hề có logic. Hắn tùy tâm sở dục, nghĩ đến cái gì liền nói cái đó.
Trần Lăng Tùng nghĩ lại theo hắn nói, “Hình như có ấn tượng.”
“Cậu không thấy tận mắt, cậu là nghe kể lại.” Sư Tuyết nói một cách khẳng định.
Trần Lăng Tùng cẩn thận nghĩ lại, bừng tỉnh: “Lúc ông nội tớ qua đời tớ xin nghỉ ba ngày.”
Sau khi cậu quay lại trường, liền thỉnh thoảng nghe thấy có người xì xào bàn tán, nói nam sinh lớp mười hai nhảy lầu kia, bọn họ nói người kia nhảy xuống từ khu dạy học, thi thể thảm không nỡ nhìn, là một học sinh dậy sớm chạy bộ phát hiện. Lúc phát hiện thi thể đã chết hẳn, phía dưới đều là máu. Cậu cũng từng hỏi nguyên nhân là gì, bọn họ nói là áp lực học tập quá lớn. Lại qua một thời gian, Trần Lăng Tùng mới phát hiện người học sinh nhảy lầu chết đi kia, thì ra cậu từng nhìn thấy mặt.
“Đúng vậy, cậu xin nghỉ. Tớ nhớ rõ cậu ta nằm trong vũng máu, mặt trời chiếu sáng cậu ta đến không chỗ che giấu.” Sư Tuyết vỗ trán, cười: “Xin lỗi, lạc đề. Chúng ta nói lại chuyện của Lục Lệ Vân, không biết ai nhìn thấy bọn tớ nắm tay, ngày hôm sau, toàn bộ trường học đều lan truyền tin tức bọn tớ yêu đương. Hầu hết người đều mang thái độ bán tín bán nghi, thẳng đến khi Lục Lệ Vân từ chối một người tỏ tình với cậu ấy, dùng lý do là: Cậu ấy đã có bạn trai.”
Sư Tuyết xoay mặt qua một bên, hắn cười nhạt. Trần Lăng Tùng ngửa đầu đổ bia, yết hầu không ngừng chuyển động lên xuống.
“Chuyện lúc sau cậu cũng biết, phụ huynh của tớ và cậu ấy đều bị mời đến trường làm khách.” Sư Tuyết quay mặt lại, biểu tình giễu cợt trên mặt hắn biến mất, hắn rũ mắt, nhìn chằm chằm bình thủy tinh màu xanh biếc trưng bày trên bàn. Hắn lại bắt đầu đổ bia cho mình.
Trần Lăng Tùng buộc mình không nhớ lại nữa, nếu nói khoảng thời gian cấp kia với hắn mà nói giống như cồn, là khiến người ảo tưởng, đắm chìm, vui thích, vậy khoảng thời gian cuối cùng chính là đắng chát của toàn bộ chất cồn, là bạo lực, điên cuồng cùng rêи ɾỉ thống khổ rũ mãi không đi.
Sư Tuyết say, biểu hiện khi say của hắn là ghé vào bàn ngủ. Trần Lăng Tùng kéo tay hắn lên khoác qua vai mình, cậu mới để ý thấy Sư Tuyết cao hơn cậu một chút, không thể khinh thường trọng lượng của một người đàn ông trưởng thành, Trần Lăng Tùng gọi người lái thay*, hai người bọn họ đứng kề vai dưới ánh đèn chờ người tới.
(*代驾: bên đó có dịch vụ cho người lái xe thay mình khi say í.)
Đầu Sư Tuyết dựa vào bên cổ cậu, hô hấp hắn lướt qua yết hầu Trần Lăng Tùng. Trái tim Trần Lăng Tùng run lên, cậu vội vàng xoay đầu Sư Tuyết qua một bên, đáng tiếc một lúc sau, hắn lại xoay về.
“Cậu là hoa hướng dương sao?” Trần Lăng Tùng nhỏ giọng oán trách hắn, oán xong tự mình bật cười. Nói đạo lý gì với con ma men a. Lúc này, cánh môi mềm mại của Sư Tuyết cọ qua yết hầu của cậu. Cổ Trần Lăng Tùng đỏ lên, màu đỏ này phủ lên màu đỏ do cồn đưa tới.
“Đệch,” Cậu nói bằng giọng khàn khàn: “Muốn chết.”
Lông mi dài mảnh của Sư Tuyết khẽ rung một cái.