Từ hành lang vào phòng, khí lạnh ùa vào mặt, đám người bọn họ lập tức trở thành tiêu điểm, có nữ sinh hô: “Tớ ngồi lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng chờ được hai vị đại soái ca, chuyến này không lỗ*!”
(*Nguyên văn 这波不亏 giá ba bất khuy.)
Trần Lăng Tùng tìm tiếng nhìn qua, có chút quen, nữ sinh chủ động đứng dậy: “Trần Lăng Tùng, cậu không nhận ra tớ?”
Cô vươn một tay ra muốn bắt tay, Trần Lăng Tùng nắm lấy, nữ sinh nói: “Người ngồi trước cậu và Sư Tuyết.”
Lâm Tiêu trêu ghẹo: “Cậu cũng thật là sốt ruột, thấy sắc mắt liền mở, cũng không cho người ta ngồi xuống liền xông tới bắt tay.”
“Này không phải kích động sao!” Nữ sinh buông tay, nhiệt tình lại uy hϊếp Trần Lăng Tùng ngồi xuống: “Mau mau, ngồi xuống trước đã. Tha thứ tớ thật sự quá kích động, thật lâu thật lâu không thấy được cậu. Ài, Sư Tuyết vẫn không tới sao?”
Lúc này Sư Tuyết cười nói: “Không phải tớ vẫn luôn ở đây à?”
Trong phòng bày một cái bàn tròn lớn đủ cho hơn hai mươi người ngồi, bàn xoay thủy tinh phía trên có đặt hai ba món rau trộn cùng năm chai đồ uống có ga lớn, có một bàn trà trong suốt ở dọc lối đi, đối diện là tivi được gắn trên tường, phía dưới tivi là một bàn tròn, dựng hai thùng bia, mặt trên thùng đã xé ra lớp băng dán trong suốt, dính theo vụn giấy rũ ở hai bên thùng.
Bàn tròn đã ngồi đầy người, số lượng nam nữ tương đương, xu hướng ngồi chia đôi vòng tròn hiện lên một cách rõ rệt. Chỗ nam sinh bên kia có mấy ghế trống, trong phòng ngoại trừ người đứng, lúc này đều giật mình, Sư Tuyết bình tĩnh đón nhận đánh giá của mọi người, âm thanh nền hầu hết đều là mấy câu “Đó là Sư Tuyết” “Thay đổi thật nhiều”. Trần Lăng Tùng nghiêng mặt, bỗng tiến lên một bước ngăn cản ánh mắt tìm tòi nghiên cứu từ khắp mọi nơi, cậu cúi đầu cười nói nữ sinh bàn trước đang giật mình ngây người tại chỗ: “Cậu không nhận ra Sư Tuyết thì thôi đi, chặn bọn tớ ở chỗ này là có ý gì, không phải nói muốn dẫn bọn tớ đến chỗ ngồi sao?”
Bàn trước trợn trắng mắt, “Hiện tại tớ dẫn các cậu ngồi xuống là được, giục giục cái gì nha! Trần Lăng Tùng cậu vẫn đáng ghét như thế.”
Trần Lăng Tùng lại quay mặt qua, nói với Sư Tuyết: “Đi thôi?” Trên mặt Sư Tuyết hiện lên nụ cười: “Được.”
Lâm Tiêu ngồi vào ghế trống đầu tiên bên chỗ nam sinh, lớp trưởng, Trần Lăng Tùng, Sư Tuyết ngồi xuống theo thứ tự, bên cạnh Sư Tuyết chính là nữ sinh bàn trước kia, hắn vừa ngồi xuống, bàn trước liền thò qua nói chuyện với hắn, “Sư Tuyết, cậu thay đổi thật sự quá nhiều, vừa rồi tớ cũng không nhận ra được. Thế nhưng còn hỏi sao cậu không tới,” cô đỏ mặt, than trách bằng giọng nũng nịu: “Tớ thật là ngốc muốn chết.”
Hai nữ sinh bên cạnh cô cũng lên tiếng phụ họa: “Không trách cậu được, tớ cũng không nhận ra.” “Tớ cũng vậy.”
Bàn trước nói: “Làm bạn gái cậu nhất định phải rất can đảm.”
“Đúng vậy! Nếu tớ hẹn hò với một người bạn trai soái như Sư Tuyết, tớ mới không an tâm để anh ấy ra ngoài ăn cơm một mình, nhất định phải dính anh ấy muốn chết.”
Lại có nữ sinh sôi nổi tham dự vào đề tài:
“Không được không được, thật sự không có cảm giác an toàn!”
“Tớ cũng không được, bạn trai trông còn đẹp hơn tớ, tớ sẽ đánh mất tự tin làm một nữ sinh.”
“Tớ nghĩ, hỏi gương thần: ‘Ai là người đẹp nhất trên thế gian này?’ gương thần nói: ‘… Bạn trai cô.”
Vị thần này vừa lên tiếng, mọi người đều nhịn không được cười ha ha, làm vai chính của chủ đề, Sư Tuyết cũng không tham dự cuộc trò chuyện, chỉ lẳng lặng lắng nghe, một bên bắt đầu xé mở màng nhựa bọc ngoài bộ đồ ăn, mặt hơi nghiêng, cười một cách lễ phép. Bên cạnh hắn, Trần Lăng Tùng gỡ bao đũa tre, lấy ra một đôi, dựng thẳng đâm vào trong bát, một tiếng vang thật lớn, hai người cách cậu gần nhất, lớp trưởng sợ tới mức run rẩy rớt một chiếc đũa, Sư Tuyết quay đầu nhìn cậu, Trần Lăng Tùng cười nhe răng, lộ ra nụ cười giả với hắn.
Lớp trưởng dùng khuỷu tay thọc thọc Trần Lăng Tùng: “Cậu làm gì đó!”
Trần Lăng Tùng làm như không có việc gì mà xoay mặt về chính diện, không nói chuyện. Tầm mắt lớp trưởng nhìn thấy Sư Tuyết đang nhìn về phía Trần Lăng Tùng, Trần Lăng Tùng lại làm bộ không thấy, chọc đũa vào nồi nước sôi phía trước, quấy tới quấy lui.
Lớp trưởng đột nhiên nghĩ ra, tới gần Trần Lăng Tùng cười như kẻ trộm, “Cậu ghen?”
Trần Lăng Tùng tráng đũa xong, lại ném cả thìa, bát vào, lớp trưởng không thuận theo không buông tha, cậu liền vẩy chút nước, hai ba giọt bắn vào trên bàn, Trần Lăng Tùng nói: “Tớ cảnh cáo cậu, còn bát quái nữa tớ liền không để cậu yên.”
“Xì.”
Lớp trưởng bĩu môi, các nữ sinh vẫn lấy Sư Tuyết làm trung tâm đề tài, một nữ sinh cuối cùng cũng hỏi: “Lại nói, Sư Tuyết,” Sư Tuyết đáp lại, dời ánh mắt ra khỏi khuôn mặt Trần Lăng Tùng, nữ sinh nói: “Rốt cuộc cậu có bạn gái không?”
Cả một gian phòng lập tức an tĩnh, tất cả mọi người nhìn Sư Tuyết, ánh mắt bọn họ hoặc là chờ mong hoặc là không có ý tốt, đồng loạt chỉa vào trên người Sư Tuyết. Trần Lăng Tùng nhăn mày, đang muốn mở miệng, một người đàn ông mỏ chuột tai khỉ —— biệt danh trước kia ở lớp là chuột —— cậu ta cười híp mắt, mở ra cái mỏ nhọn vểnh lên trước của cậu ta, lộ ra một hàng răng nhỏ, nói, “Cậu không nên hỏi như thế chứ? Cậu phải hỏi Sư Tuyết, cậu ấy có yêu đương* không? Dù sao bạn học Sư Tuyết đã từng có bạn trai, có thể nói là nam nữ không kị đó!” Nói xong nhếch miệng với Sư Tuyết, răng nhỏ giống như lóe ánh sáng lạnh.
(*耍朋友 sái bằng hữu.)
Trên mặt cậu ta lộ ra biểu tình “Tớ chỉ là nói đùa“, rất nhiều nam sinh hùa theo cười to, mắt thấy một nhân vật nhỏ bé không đáng kể thời cấp ba được khác phái ở đây đối đãi ân cần, lòng bọn họ đã sớm không dễ chịu, có người bắt đầu nhằm vào Sư Tuyết, lập tức đuổi theo còi hiệu của cậu ta, phát ra đủ loại tiếng cười với Sư Tuyết.
Cũng giống như mười năm trước, trái một câu: “Sư Tuyết lợi hại nha.” Phải một câu: “Sư Tuyết, cậu làm vậy cẩn thận nát mông!” Trước một câu: “Thì ra cậu thích nam.” Sau một câu: “Xin lỗi nha, bọn tớ cũng không phải cố ý tránh né cậu, bọn tớ cũng không có cách nào, tạm thời không nói cậu là bạn gái* của Lục Lệ Vân, cho dù không phải, tớ thật không có ý tứ kỳ thị các cậu, nhưng tỉ lệ nhiễm bệnh của đồng tính luyến ái thật sự rất cao.” Trên một câu: “Cậu đừng tới đây, ai biết cậu có ý gì với tớ hay không?” Dưới một câu: “Thật sự, các cậu hãy nghe tớ nói! Tớ thấy cậu ta và Lục Lệ Vân lén lút vào rừng cây, ai biết làm chuyện gì. Ài, vẫn là đừng nghĩ, tớ sợ cơm đêm qua đều phải ói ra.”
(*马子 mã tử: tiếng lóng để chỉ bạn gái, cách dùng k tôn trọng.)
Bọn họ mở ra trêu đùa tựa đúng mà không đúng* ở quanh hắn, xem hắn như rác rưởi tránh còn không kịp, lúc có người còn làm bộ làm tịch, một khi không có ai, ác ý đầy đến muốn tràn ra.
(*似是而非 tự thị nhi phi: giống như đúng, trên thực tế không đúng.)
Nghỉ trưa Sư Tuyết quen ở lại trong lớp, bắt đầu từ lúc hắn và Lục Lệ Vân yêu đương, Trần Lăng Tùng không còn thân mật với hắn như trước. Hắn có lý do gì bảo cậu ở lại? Cho dù là Trần Lăng Tùng, cũng không cách nào dễ dàng tiếp thu sự thật có một đồng tính luyến ái ẩn nấp ở bên người, may mắn hắn giấu tâm tư đối với Trần Lăng Tùng thật sự sâu, nếu không không chỉ là xa cách, hơn nữa hẳn là ghét bỏ đi? Mà nếu Trần Lăng Tùng không chịu tổn thương hắn, vẫn đối tốt với hắn giống như trước, Sư Tuyết nghĩ như vậy khi bước lên bậc thang của tầng cuối, theo tính tình của Trần Lăng Tùng, nếu không cách nào đáp lại tình cảm của bạn tốt, thậm chí cậu sẽ mang theo áy náy, rất có thể sẽ là loại phản ứng phía sau. Cậu chính là một bé trai tâm như trăng sáng như vậy, nhưng ——
Sư Tuyết dừng bước trước cửa phòng học, hắn nghe thấy tên của mình, mấy học sinh học buổi sáng còn ở lại, buổi sáng hắn còn cho một nam sinh trong đó mượn cục tẩy, cậu ta cười nói cảm ơn, sau đó đặt cục tẩy ở góc bàn, lúc ấy Sư Tuyết không để ý. Hiện tại bọn họ ngồi ở trong lớp, tùy ý đàm luận hắn.
Có một người nói thấy cậu và Lục Lệ Vân vào rừng cây.
Kỳ thật chỉ là Lục Lệ Vân cứng rắn kéo hắn đến nhà ăn mua nước uống, xuyên qua lối nhỏ trong rừng mà thôi. Có nhiều người tới tới lui lui bên cạnh bọn họ như vậy.
Có một người nói đồng tính luyến ái có chút ghê tởm.
Vậy sao?
Nam sinh kia nói: “Buổi sáng tớ không mang tẩy, cậu ta cho tớ mượn, tớ cũng không dám dùng, đυ.ng đều đυ.ng đến sợ mất mật.”
“Cẩn thận có virus.”
“Cho dù không có virus cũng có tế bào của đồng tính luyến ái, cậu cong mẹ cậu phải khóc chết rồi.”
“Dừng dừng, Trần Lăng Tùng không có ở đây chứ? Cậu ta tốt với Sư Tuyết như vậy, nghe thấy được còn không tới đánh chúng ta? Lần trước nghe nói lớp bên cạnh bởi vì thế này mà bị cậu ta dạy cho một trận, thật lợi hại, một mình đánh một đám còn khiến bọn họ treo màu*.”
(*挂彩 quải thải: bị thương.)
“Không có không có, yên tâm nói đi ha ha ha.”
Trái tim lạnh lẽo rót vào một dòng nước ấm, Sư Tuyết nghĩ.
—— Nhưng sao hắn có thể nhẫn tâm để Trần Lăng Tùng tựa như ánh trăng lún sâu vào hoàn cảnh như vậy được?
Bọn họ cười ha ha, kỳ quái, nhiều năm đã qua như vậy rồi tiếng cười cũng chưa thay đổi. Năm đó Sư Tuyết sắc mặt trắng bệch, tay chân mềm oặt nằm liệt ở lan can chống đỡ thân thể, hiện giờ đã có thể mỉm cười tự nhiên, hắn giữ chặt bàn tay đang run rẩy không ngừng của Trần Lăng Tùng ở dưới bàn, ngón tay sờ đến mạch máu căng cứng, hắn thất thần một lúc, cười nói: “Tớ đã chia tay Lục Lệ Vân rồi.”
Cuối cùng lớp trưởng cũng lấy lại tinh thần, người đàn ông bởi vì trầm mặc mà áy náy nhiều năm này, giờ phút này dứt khoát lên tiếng:”Các cậu đều an tĩnh một chút, Lục Lệ Vân thi đại học xong liền xuất ngoại, Sư Tuyết đã sớm không có quan hệ với cậu ấy, cứ đưa mắt nhìn chằm chằm vào một đoạn tình cảm đã qua của người ta không bỏ, tớ thấy các cậu đều ghen ghét đến không chỉ đỏ mắt, mắt đều phải rớt rồi!”
Lâm Tiêu cũng lạnh lùng nói: “Trước kia còn dễ nói, hiện tại thời đại này rồi, các cậu còn kỳ thị đồng tính luyến ái sao?”
Hai người liên tiếp chất vấn, không ít phụ nữ ngồi đây cũng quăng tới ánh mắt không tốt, Chuột ngượng ngùng nói: “Tớ cũng chỉ là đùa một chút thôi. Nói thật, Lục Lệ Vân xuất ngoại, chuyện bọn họ chia tay Sư Tuyết cũng chưa từng nói đến! Tớ không biết mới là bình thường.”
Cửa phòng gõ vang, phục vụ bưng món ăn đầu tiên lên, cuối cùng Trần Lăng Tùng cũng lấy lại thần trí từ trong khϊếp sợ cực lớn. Vừa rồi giống như một tiếng sét, bổ mạnh vào đỉnh đầu cậu, lúc cậu quay đầu nhìn về phía Sư Tuyết, dường như nghe thấy tiếng nổ rắc rắc giòn vang, Sư Tuyết vẫn duy trì tươi cười hoàn mỹ, vô cùng xinh đẹp, xinh đẹp đến mức khiến người không rét mà run. Bên trong căn phòng nhiệt độ thoải mái, mang đến chút lành lạnh, Trần Lăng Tùng phát hiện mình ra mồ hôi lạnh khắp cả người.
Trần Lăng Tùng không thể không thừa nhận, từ khi gặp gỡ đến nay, ngay từ đầu cậu đã không nhìn thấu Sư Tuyết.
Sư Tuyết dùng tươi cười cùng nói dối bao mình kín mít đến không còn kẽ hở.
Trần Lăng Tùng hất tay Sư Tuyết ra, im lặng đứng lên, cậu mím chặt môi, nhìn quanh một vòng, ánh mắt lạnh thấu xương đặc biệt là về phía Chuột, đẩy ghế ra, bước nhanh qua bên cạnh người phục vụ, đi ra khỏi căn phòng này.
Sư Tuyết cũng đứng lên, thu lại nụ cười đuổi theo.