Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bức Thư Tình Vô Danh

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi tan tầm Trần Lăng Tùng về nhà đón Sư Tuyết, đợi một chốc, Sư Tuyết mở ra cửa xe bên ghế phụ. Trần Lăng Tùng nghiêng đầu liếc mắt đánh giá hắn, la lên: “Vị nam sinh này có phải lên nhầm xe rồi hay không?”

Sơ mi trắng đã chọn đêm qua mặc ở trong, vạt áo nhét vào quần, bên ngoài là một cái áo khoác denim màu xanh, cúc áo kim loại để hở không cài, đường vai suôn thẳng*, trên vai trái còn đính hai cúc áo làm trang trí. Sư Tuyết đang cúi đầu cài dây an toàn, vài sợi tóc rơi xuống trán, khuôn mặt xinh đẹp nhìn không sót gì, sườn mặt thon gầy mang đến một loại cảm giác sắc bén, gạt hết nét nữ khí, Trần Lăng Tùng phát hiện chóp mũi Sư Tuyết hơi nhếch, cậu cảm thấy chi tiết nhỏ này vô cùng đáng yêu, không khỏi cười trộm một cái.

(*肩线流畅 vai tuyến lưu sướиɠ. Mấy nàng có từ nào thay thế đc k, edit mấy truyện rồi mà chả biết dùng từ nào ;D)

Bình thường ở nhà, Sư Tuyết ăn mặc vô cùng tùy ý, một bộ mặc ba ngày đều là chuyện thường xảy ra, mang theo cái đầu bù xù cằm lởm chởm xào rau ở phòng bếp, mỗi lần Trần Lăng Tùng nhìn thấy đều có cảm giác của người vợ tào khang*.

(*糟糠之妻: Người vợ ăn cám và bã rượu với mình; người vợ lấy mình từ lúc nghèo hèn.)

Lông trên người* Sư Tuyết không nhiều, cách một tuần cạo một lần. Nói đến buồn cười, Trần Lăng Tùng lần đầu tiên đυ.ng phải Sư Tuyết cạo râu, là cuối tuần vừa tỉnh ngủ, cậu vào phòng tắm tính toán rải nước, Sư Tuyết đưa lưng về phía cậu đứng trước gương, nghiêng người về phía trước, mặt dán kính rất gần.

(*体毛 thể mao: lông mọc trên cơ thể).

“Làm gì vậy?”

Sư Tuyết xoay người lại, cằm đầy bọt màu trắng, Trần Lăng Tùng sửng sốt một chút, tiếp theo cười ha hả: “Thì ra cậu cũng cạo râu.”

Kỳ thật lời này của cậu nói đến thật không có đạo lý, nhưng Sư Tuyết trong lòng cậu chính là không ăn khói lửa*, trước giờ cậu không nghĩ tới Sư Tuyết cũng phải cạo râu. Cậu cười lắc đầu, đi vào gian trong của phòng tắm, cửa kính mờ tùy tiện mở rộng, nắm chim bắt đầu rải nước.

(*不食烟火 bất thực yên hỏa: không dính khói lửa phàm tục.)

Khi đó Trần Lăng Tùng chu miệng huýt sáo một cách vui vẻ, tiếng nước xôn xao hòa với tiếng rè rè phát ra từ dao cạo râu trong tay Sư Tuyết, sau vài giây, không khỏi cúi đầu lộ ra một nụ cười.

Xong xuôi đi qua rửa tay, Trần Lăng Tùng đẩy Sư Tuyết, đặt tay dưới vòi nước, dòng nước tự động chảy xuống. Sư Tuyết nhìn chằm chằm Trần Lăng Tùng, cuối cùng Trần Lăng Tùng không giữ được biểu tình, bật cười, ngón trỏ Sư Tuyết quẹt qua bọt biển trên mặt, nhanh chóng bôi lên chóp mũi Trần Lăng Tùng, đại thù phải báo, tiếng rè rè lại vang lên lần nữa, phục vụ Sư Tuyết một cách tận tụy, trần lăng cười mắng một câu: “Đệch.”

Đó là một buổi sáng tầm thường lại bình thường, Trần Lăng Tùng lại nhận được thỏa mãn to lớn từ trong đó.

Sư Tuyết lần này vừa thấy chính là đã được trang điểm tỉ mỉ, toàn bộ từ dầu đến chân, đều rực rỡ hẳn lên, người vợ tào khang lắc mình hóa thành nam sinh viên, nói là học sinh cấp ba cũng không quá đáng. Trần Lăng Tùng thình lình bị kinh diễm một chút, nhịn không được lên tiếng trêu chọc, Sư Tuyết cũng nghiêng đầu đánh giá cậu, Trần Lăng Tùng nắm chặt vô lăng, vô thức thẳng người, nhưng Sư Tuyết không nói một câu, yên lặng xoay đầu về. Thẳng đến khi Trần Lăng Tùng lái xe ra khỏi tầng hầm ngầm, Sư Tuyết vẫn không nói chuyện.

Trần Lăng Tùng không nhịn được, nắm chặt tay phải đấm nhẹ vào vô lăng một cái, hấp dẫn sự chú ý của Sư Tuyết: “Anh bạn, cậu thật không lễ phép.”

“Có ý gì?” Sư Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ, suy tư: “Cậu là muốn nghe cảm ơn sao?”

“Tớ không có ý này, chính là, ý tớ là…” Trần Lăng Tùng ý thức được mình thật sự ấu trĩ, có chút nói không nên lời, vào lúc cậu đang xoắn xuýt, bên tai vang lên tiếng bật cười, khóe mắt trông thấy khóe miệng cong cong của Sư Tuyết, lúc này đã hiểu ra: “Được lắm, cậu trêu chọc tớ!”

“Không có, tớ thật sự không rõ ý tứ của cậu.” Sư Tuyết cười nói.

Trần Lăng Tùng ngậm miệng không nói, xe chạy một lúc, tới một ngã tư, đúng lúc gặp phải đèn đỏ, xe chậm rãi ngừng lại. Lúc này Sư Tuyết đẩy đẩy cánh tay Trần Lăng Tùng, “Được rồi, đừng nóng.”

Trần Lăng Tùng làm như không nghe thấy, Sư Tuyết lại nói: “Được rồi được rồi, vừa rồi là tớ trêu chọc cậu, nhưng không phải hôm nay cậu đi làm tớ đã khen cậu rồi sao.”

Trần Lăng Tùng dùng trầm mặc tỏ vẻ không phối hợp cùng với muốn nghe lại lần nữa, Sư Tuyết cười nói: “Như vậy đi, tớ thuật lại tình cảnh lúc ấy cho cậu: Sư Tuyết gọi Trần Lăng Tùng ăn sáng, phát hiện người đã ngồi chờ ở trước bàn, nắm cà vạt kẻ sọc xanh trắng tạo dáng pose, mắt còn nhìn về bên phía Sư Tuyết, Sư Tuyết nhìn qua cậu liền chăm chú nhìn cà vạt, Sư Tuyết tiếp thu được ý tứ của cậu, nói cà vạt cậu thật đẹp mua ở đâu vậy, Trần Lăng Tùng nói chỉ có cà vạt đẹp sao, Sư Tuyết nói giáo thảo* đừng lãng* còn không ăn sáng sẽ không đuổi kịp lớp tự học, Trần Lăng Tùng...”

(*校草: là từ ngữ của học sinh Đài Loan chuyên dùng để chỉ nam sinh đẹp trai nhất trong trường.)

(**骚 tao.)

Hắn còn chưa nói xong, Trần Lăng Tùng đã bật cười, “Làm ơn, tớ có gà tiểu học* như vậy sao.” Sư Tuyết cười theo cậu, “Đèn xanh sáng rồi, đi thôi, đến muộn lớp phó kỷ luật phải trừ điểm, lớp trưởng nhất định sẽ bắt chúng ta viết bản kiểm điểm.”

(*小学鸡 tiểu học kê: những người có hành vi cùng tư tưởng ấu trĩ, tâm trí k thành thục, hoặc thường xuyên gây chuyện thị phi.)

“Vậy nghe cậu,” Trần Lăng Tùng ấn xuống còi xe một cái: “Xuất phát!”



Tới chỗ đã hẹn, là một nhà hàng rất thượng cấp, Sư Tuyết cùng Trần Lăng Tùng là lần đầu tiên tới, đi vào gặp được nhân viên mặc đồng phục, Trần Lăng Tùng hỏi cô: “Chào cô, quấy rầy một chút. Xin hỏi 308 đi như thế nào?”

Nhân viên phục vụ tươi cười ngọt ngào, chỉ về phía chỗ rẽ: “Vòng qua có một cầu thang, đến lầu ba đi thẳng về bên phải, cuối hành lang chính là căn phòng kia.”

“Cảm ơn.”

Hai người đi theo con đường nhân viên phục vụ đã chỉ, thuận lợi đi đến nơi.

“Cậu gõ cửa.” Trần Lăng Tùng cúi đầu chỉnh lại quần áo, vuốt phẳng nếp nhăn ở áo sơmi, một bàn tay thon dài hướng tới, đè lại chỗ nơ, tay kia thì điều chỉnh độ rộng của cà vạt cho cậu, hơi thở của Sư Tuyết nhào vào phần cổ cậu, “Ngẩng đầu, bằng không tớ không nhìn thấy.”

Vẫn sẽ cảm thấy khẩn trương bởi vì thân mật, lại không cảm thấy khác thường, nói cách khách, trải qua hai tháng ở chung, Trần Lăng Tùng đã quen phần cảm giác thân mật đặc biệt này.

Cậu ngửa đầu, khóe miệng mang cười, bọn họ đang ở cuối hành lang, ngược với cửa thang bộ, đối diện với hành lang sáng ngời, có hai cái đầu dần ló ra, cậu đối diện tầm mắt với một người trong đó, khoảng cách rất xa, Trần Lăng Tùng không thấy rõ cậu ta trông thế nào. Chờ đến khi Sư Tuyết buông tay, cười xoa xoa đầu cậu, nói: “Đây là khen thưởng.”

Trần Lăng Tùng la lên: “Đông Thi hiệu tần! Đầu của ba ba là cậu có thể sờ sao?”

(*东施效颦: Đông Thi bắt chước (Tây Thi) chau mày, so sánh bắt chước người khác, chẳng những không tốt lại còn xấu mặt.)

Tiếp theo hành lang vang lên một giọng nam mừng rỡ: “Trần Lăng Tùng!” Hẳn là cậu ta thấy được Sư Tuyết, kêu đến càng mừng rỡ hơn: “Sư Tuyết, cậu cũng tới!”

Đây là vị lớp trưởng não động* vô cùng lớn.

(*脑洞 não động: sức tưởng tượng cực kỳ phong phú, siêu cường,YY.)

Vị đằng sau lúc này cũng thấy bọn họ, lập tức há to miệng, cậu ta mang kính đen, để đầu húi cua, dáng người cao gầy, mặc một bộ tây trang màu đen giống như làm nhân viên bán bảo hiểm, Trần Lăng Tùng liếc mắt một cái liền nhận ra cậu ta, nếu đổi tóc húi cua thành tóc bob*. cậu ta hoàn toàn không có thay đổi nào so với trước đây. Trần Lăng Tùng cười rộ lên, đi qua giang tay ôm cậu ta một cái, “Lâm Tiêu, nghe nói cậu làm ba ba rồi?”

(*妹妹头 muội muội đầu.)

Lúc này Lâm Tiêu mới bình tĩnh lại, hốc mắt cậu ta lập tức đỏ lên, cũng dùng sức ôm Trần Lăng Tùng: “Không lương tâm, người bận rộn cuối cùng cũng có rảnh để thấy chúng ta rồi, cậu còn không tới con gái tớ đều phải sinh ra.”

Lớp trưởng ở một bên lầm bầm: “Này, Trần Lăng Tùng, cậu có ý gì, có phải xem thường tớ không, sao không ôm tớ!”

Trần Lăng Tùng còn ôm Lâm Tiêu, Lâm Tiêu tâm tình kích động, cậu nhất thời không thể thoát thân, liền ở trên vai Lâm Tiêu nói với cậu ta: “Đi đi đi, cậu có gì tốt mà ôm?”

Lớp Trưởng cùng Sư Tuyết gần như cùng lúc nói ra:

“Cậu phải nghĩ kỹ, cậu không ôm tớ tớ liền ôm Sư Tuyết!”

“Lâm Tiêu, tiến độ của cậu cũng quá nhanh rồi, đều đuổi kịp chính sách hai con*.”

(*Ngày xưa bên Trung chỉ cho sinh 1 con thôi, hiện tại thì cho phép nhà có đủ điều kiện đc sinh 2.)

Sư Tuyết cười với lớp trưởng, lớp trưởng sững sờ ba giây, Lâm Tiêu cười to, vỗ vỗ lưng Trần Lăng Tùng, mới buông cậu ra, “Ài, ai mà không có mộng tưởng cống hiến vì quốc gia chứ?”

Trần Lăng Tùng nói tiếp: “Cái này của cậu cống hiến chỗ nào, không phải chuyện của một con tϊиɧ ŧяùиɠ sao.”

Bốn người ngoài hành lang đồng loạt cười rộ lên, “Lời này của cậu rất đúng!” Lâm Tiêu muốn ôm lấy bả vai cách mình gần nhất của Trần Lăng Tùng, tay vừa mới nâng lên, nghe thấy Sư Tuyết nói: “Lâm Tiêu, đã lâu không gặp.”

Lâm Tiêu mới nhớ tới quả thật vừa rồi có nghe thấy tên của Sư Tuyết, cậu ta hậu tri hậu giác hô lên: “Sư Tuyết, cậu cũng ở đây!” Cũng không trách cậu ta nhất thời không nhận ra, Sư Tuyết thật sự thay đổi quá lớn, sau khi kết hôn với phụ nữ, Lâm Tiêu đã tăng lên mức độ quan tâm đến ngoại hình của nam giới trong lúc vô tri vô giác, một là lão bà thường xuyên nói, nói đến cậu ta ghen, hai là lão bà thường xuyên bảo cậu ta xem, Lâm Tiêu dưỡng thành thói quen.

“Hai tên sát khí hình người* a,” Lâm Tiêu cảm thán, “Đến đến đến, tiểu Tuyết mau ôm Tiêu ca một cái. May mắn lão bà tớ không có ở đây, bằng không tớ đều phải nghe cô ấy hò hét** cả đêm.”

(*人形杀器; k hiểu lắm, kiểu đi đến đâu làm chết con người ta đến đó hả ;D.)

(**鸡叫: hình tượng cái con gà vàng để bóp bóp á, hình dung kích động thét chói tai.)

Lâm Tiêu giang rộng hai tay, lại bị Trần Lăng Tùng đẩy ra, “Đi đi đi!” Cậu nói một cách ghét bỏ. Lớp trưởng ở bên cạnh cười hắc hắc.

“Cậu cười cái gì! Hai người các cậu cũng không ôm!”

Lớp trưởng vẫn còn cười hắc hắc: “Cậu không hiểu, tớ khuyên cậu cũng đừng dính vào người ta.”

Lúc này cánh cửa đằng sau bọn họ mở ra, một nam sinh đứng sau cửa gọi bọn họ: “Ôn chuyện cũng xin vào trong nha! Sao lại không chờ được như thế, kề bên cửa tán gẫu, bọn tớ nghe đều thấy sốt ruột, sao còn không đi vào!”

Lớp trưởng bắt lấy cánh tay Lâm Tiêu, kéo cậu ta vào trong: “Chúng tớ tới đây!” Quay đầu dùng ánh mắt ra hiệu với Trần Lăng Tùng, Lâm Tiêu còn chưa phản ứng lại, liền bị vừa lôi vừa kéo vào bên trong.

Trần Lăng Tùng nhìn thấy sửng sốt một chút, Sư Tuyết cũng nắm lấy cổ tay cậu, lớp trưởng là cách một lớp áo, Sư Tuyết và Trần Lăng Tùng là da thịt kề sát.

Sư Tuyết cười nói: “Chúng ta cũng vào thôi.”

Trần Lăng Tùng theo bản năng gật đầu.
« Chương TrướcChương Tiếp »