Chương 12

“Có chuyện gì vậy?”

Trần Lăng Tùng nhìn Sư Tuyết, Sư Tuyết mỉm cười nhìn cậu, cậu không lấy được bất kỳ tin tức nào từ nụ cười này của hắn. Từ giờ phút này Trần Lăng Tùng mới chân chính ý thức được, Sư Tuyết thay đổi.

Thay đổi của hắn không phải thay đổi mặt ngoài mà cậu đã biết trước đó, cũng không chỉ là phương diện tính cách, đối nhân xử thế. Dường như hắn đã thay đổi hình dạng, cũng rất giống phá kén thành bướm. Đứng trước mặt cậu chính là một người hoàn toàn mới, thậm chí Trần Lăng Tùng hoài nghi, Sư Tuyết này có phải là Sư Tuyết ngượng ngùng, dễ thẹn thùng, lá gan còn đặc biệt nhỏ, làm cậu nhớ mãi rất nhiều năm hay không.

Trần Lăng Tùng nói: “Cậu thay đổi rất lớn.”

Sư Tuyết vẫn cười cười, “Kỳ thật không có.”

“Vậy sao?”

“Tớ vốn không thích biểu đạt, giấu rất nhiều thứ ở trong lòng.”

Trần Lăng Tùng muốn hỏi, câu hỏi chồng chất dưới đáy lòng, nói không nên lời. Cậu phải làm thế nào để không duyên không cớ nhắc tới người yêu đã mất của người trước mắt, đây là nỗi khổ riêng, hỏi ra miệng chính là tổn thương.

Sư Tuyết nói: “Cậu làm sao vậy, đột nhiên nói những thứ này.”

Trần Lăng Tùng vẫn không hỏi ra miệng, cậu lảng tránh ánh mắt của Sư Tuyết, “Không có gì. Tớ đi lấy ảnh tốt nghiệp cho cậu.”

Sau khi lấy album tới, Trần Lăng Tùng lật đến trang kẹp bức ảnh tốt nghiệp kia, Sư Tuyết cầm album, nhìn chăm chú vào tấm hình kia, trên ảnh chụp, trên mặt Trần Lăng Tùng không có nụ cười.

“Sao cậu không cười chút nào vậy, vẻ mặt đau khổ.”

Trần Lăng Tùng lập tức chỉ vào khuôn mặt Sư Tuyết trên bức ảnh: “Cậu còn nói tớ, chính cậu còn đau khổ hơn tớ, cảm thấy sắp khóc ra.”

“Ồ, bị cậu phát hiện.”

Trần Lăng Tùng bật cười, tâm tình nặng nề giảm bớt một chút, cậu xem ảnh chụp một cách hứng thú, giống như Sư Tuyết nói, mình trong bức ảnh vẻ mặt đau khổ, cậu nhớ lại tâm tình lúc đó, nghĩ không ra biểu tình nhẹ nhàng hơn để đối mặt. Ngày đó, cậu phát hiện vết thương trên cánh tay Sư Tuyết.



Bọn họ ngồi cùng bàn, kỳ thật chiều cao không hợp, nhưng chủ nhiệm lớp lại dân chủ về vấn đề chỗ ngồi một cách ngoài ý muốn, mặc mọi người tự do chọn chỗ ngồi. Lúc ấy vừa chia lớp, ở lớp mới, Trần Lăng Tùng chỉ quen ba người bạn cùng phòng, trong đó có hai người là bạn học lớp mười, cậu chủ động mời Sư Tuyết ngồi cùng chỗ, Sư Tuyết nhẹ nhàng gật đầu.

Khá tốt, thực an tĩnh.

Về sau tâm tư của cậu đối với Sư Tuyết thay đổi, cảm xúc khi ngồi bên cạnh hắn cũng khác đi, cậu lại bắt đầu lo lắng Sư Tuyết quá an tĩnh, sợ hắn một mình cô đơn, trăm phương nghìn kế tìm đề tài nói chuyện phiếm với hắn. Lúc bắt đầu, Sư Tuyết có chút khó hiểu, chậm rãi thành quen. Trần Lăng Tùng có khi chọn thời gian lên lớp nói chuyện riêng với hắn, Sư Tuyết dựng đứng sách, giấu mặt ở đằng sau quyển sách, đáp lại cậu từng câu một, thỉnh thoảng dùng đôi mắt lộ ra từ trên quyển sách để xem giáo viên, Trần Lăng Tùng nén cười, thấy hắn giống như một con thỏ khϊếp đảm, ôn nhu, mang theo ý cười.

Khi đó dường như không khí đều là ngọt, mỗi một giây đều trôi qua cực nhanh, vụn phấn bay lả tả, tiếng chuông chuyển tiết luân phiên vang lên, mùa xuân rời đi, mùa hè rời đi, mùa thu rời đi, mùa đông rời đi, nghênh đón mùa xuân năm thứ hai.

Sư Tuyết yêu đương.

Chuyện này là Trần Lăng Tùng xin nghỉ, đến ngày trở lại trường mới biết được. Mà ba ngày trước là lễ tình nhân, Trần Lăng Tùng đặt một bức thư tình ở trên bàn của Sư Tuyết, viết tên của mình trên bìa thư. Trần Lăng Tùng nghĩ cái này có quá rêu rao hay không, nhưng cho dù các bạn học khác thấy, e rằng cũng sẽ nghĩ là ai đưa thư tình cho cậu, để sai chỗ.

Trần Lăng Tùng ngồi xuống chỗ ngồi, chờ Sư Tuyết trở lại phòng học. Cậu tưởng tượng, chờ sau khi Sư Tuyết ngồi xuống, nếu Sư Tuyết muốn đưa thư tình cho cậu, cậu liền nói với Sư Tuyết: “Là cho cậu. Cậu mở ra xem thử đi!”

Đến lúc đó có phải cậu sẽ có chút thấp thỏm cùng không thể nhịn được cười hay không, không xong, hiện tại đã không nhịn được, Trần Lăng Tùng vỗ vỗ mặt mình, ý bảo mình bình tĩnh lại, lòng bàn tay lạnh lẽo chạm đến khuôn mặt nóng bỏng, cậu mới phát hiện mình khẩn trương đến mức lòng bàn tay phát lạnh, mặt cũng đỏ đến không xong.

Thẳng đến khi bàn trước gọi cậu đến văn phòng, giáo viên nói cho cậu, ông nội đã qua đời. Ông nằm trên giường bệnh gần nửa năm, trong nhà vốn tưởng rằng gắng gượng qua được trời đông giá rét, thân thể sẽ dần khỏe lại, không ngờ tới vào ngày xuân hoa nở, bỗng nhiên liền đi.

Trong điện thoại, mẹ nói: “Lăng Tùng, hẳn là con biết rồi. Trở về một chuyến đi.”

Trần Lăng Tùng nắm chặt ống nghe, sau một lúc lâu cũng không nói ra được một chữ. Mẹ cậu nhận ra cậu trầm mặc, bà thở dài một hơi.

Mẹ nói: “Ông nội là nhắm mắt vào buổi sáng, câu cuối cùng ông nói trước khi đi là ‘Bà đã đến rồi’. Ông nội chưa từng có lúc nào là quên bà nội, hôm nay ba con đưa cho mẹ một bông hồng, ông nội nhìn thấy, lúc đó ông cười đến không khép được miệng, ông nói với mẹ, mặc kệ cha, ăn lễ với con trai của cha đi. Con nói có kỳ quái không, ông nội thế nhưng biết hôm nay là lễ tình nhân. Ông là đi tìm bà nội, lúc ông ấy nhắm mắt không có thống khổ, giống như ngủ rồi, trên mặt treo ý cười, hồi quang phản chiếu, tinh thần sung mãn giống như khi còn trẻ.”

Trần Lăng Tùng nghe đến sau, trước mắt trở nên mơ hồ, cậu đáp bằng giọng khàn khàn: “Vâng”. Trở lại phòng học thu dọn cặp sách, Sư Tuyết đã về, cậu không rảnh nhìn biểu tình của Sư Tuyết, vác cặp sách liền đi. Đằng sau, Sư Tuyết thấy được bức thư kia, hắn hỏi: “Lăng Tùng, là đưa cho cậu sao?”

Cậu đi thật nhanh, lúc đi ra khỏi phòng học bên ngoài quá sáng, cậu giơ tay che mắt. Khi đó Trần Lăng Tùng không nghĩ tới, lễ tình nhân này, lời thông báo cậu đã chuẩn bị tốt, sau hôm nay, nghênh đón cậu lại là tương lai càng lúc càng xa của bọn họ.

Trải qua ba ngày bình phục tâm tình, cha cậu đưa cậu tới trường, lúc cậu xuống xe, cha cười nói: “Trưởng thành, Trần Lăng Tùng!” Trần Lăng Tùng phất tay với ông, rảnh rỗi nghĩ: Là trưởng thành, nói không chừng hôm nay liền dẫn con dâu về cho ba.

Giống như mẹ nói, tử vong là chốn về của ông nội, chúng ta không cần dùng tình yêu để bắt cóc ông ở nhân gian.

Đi vào phòng học, các bạn học sôi nổi đến hỏi chuyện cậu, có bạn học để lộ ra ánh mắt vi diệu, ánh mắt xem kịch vui. Cậu mê mang trở lại chỗ ngồi, Sư Tuyết vẫn ngồi yên lặng đọc sách.

“Sao bọn họ lại kỳ kỳ quái quái như vậy?”

Sư Tuyết lắc đầu tỏ vẻ không biết. Trái tim Trần Lăng Tùng trầm xuống, Sư Tuyết là đang dùng trầm mặc để tỏ vẻ từ chối sao? Chẳng lẽ hắn nhận được bức thư tình kia, liền không có lời nào muốn nói với cậu, hắn liền phán tử hình với cậu như thế.

Trần Lăng Tùng nghĩ ngợi lung tung, ai nha, hỏi một câu liền rõ ràng. Rối rắm cả buổi, Trần Lăng Tùng quyết định cho mình một đao thống khoái, cùng lắm là bị “chém rơi đầu”, từ đây quay lại làm bạn bè bình thường. Dây dưa lằng nhằng thật sự không phải phong cách của cậu. Nhưng hắn ——

Trần Lăng Tùng nhìn sườn mặt của Sư Tuyết, lông mi dài mảnh của hắn rũ xuống, sắc mặt tái nhợt một cách khác thường, đồng thời có một loại vẻ đẹp của yếu ớt.

Thế nhưng cậu luyến tiếc.

Không bằng giả chết thôi, cậu làm như không biết, tớ cũng xem như không biết, còn có thể làm anh em kề vai sát cánh. Làm rõ chỉ có không mặn không nhạt, không xa không gần, thậm chí phải duy trì một khoảng cách đáng thương, mới không đến mức khiến người ghét bỏ.

Không được!

Trần Lăng Tùng cắn răng, nhanh chóng quyết định, nắm lấy cổ tay Sư Tuyết, cậu sợ qua một giây này liền phải hối hận! Thời khắc quan trọng đó, Sư Tuyết quay đầu lại nhìn cậu, bên ngoài phòng học bỗng nhiên nổi lên một trận ồn ào.

Sư Tuyết giống như có cảm giác, hắn ngẩng đầu nhìn qua bên kia.

Có người gọi: “Sư Tuyết, Lục Lệ Vân tới tìm cậu nha!”

Lục Lệ Vân là ai? Mặc kệ, ai cũng không ngăn cản cậu thông báo!

Trần Lăng Tùng nắm tay Sư Tuyết nắm thật chặt, cậu nói: “Tớ ——” lại có người hô:

“Trần Lăng Tùng cậu nắm tay bạn trai người ta làm gì vậy? Không phát hiện Sư Tuyết người ta đang sốt ruột* hay sao,mau buông người ta ra!”

(*归心似箭 quy tâm tự tiễn: cảm xúc muốn về nhà giống như mũi tên bắn ra, hình dung sốt ruột về nhà.)

Mặc cho người khác nói thế nào, Sư Tuyết yên lặng nhìn Trần Lăng Tùng, đôi mắt hắn cực sáng, giống như có gì đó đang lập lòe, hắn muốn được nghe lời gì đó từ miệng Trần Lăng Tùng một cách bức thiết, cho dù đáp án này là cái gì đi nữa, lòng Sư Tuyết không nắm chắc, đầu óc Trần Lăng Tùng cũng trống rỗng. Trần Lăng Tùng hé miệng, một câu cũng không nói nên lời, sức lực trên tay cũng trở nên nhẹ, tay cậu bởi vì dưới tác dụng của trọng lực, nện vào chính chân mình. Trần Lăng Tùng cảm thấy đau, cậu vẫn là không nói ra được một chữ.

Lục Lệ Vân cao giọng: “Sư Tuyết, cậu ra đây.” Trong phòng phát ra một trận ồn ào, mọi người đồng loạt hô hào tên Sư Tuyết, giọng càng lúc càng chỉnh tề, càng lúc càng vang.

Trần Lăng Tùng trơ mắt nhìn ánh sáng trong mắt Sư Tuyết tắt, Sư Tuyết mím chặt môi, đứng thẳng, mọi người vỗ bàn vỗ bàn, vỗ tay vỗ tay, còn có người khen hắn làm tốt lắm Sư Tuyết!

Trần Lăng Tùng muốn gọi hắn, lại không có tư cách. Chỉ phải nuốt tiếng kêu vào trong bụng, âm thanh chất đầy bụng, chạy đến từ khắp nơi trên thân thể, trong tai là tiếng ầm vang giả tưởng, giống như núi sập, sóng thần thổi quét, trong mắt là nước mắt.

Không có ai nhìn cậu, bọn họ đều đang nhìn Sư Tuyết và Lục Lệ Vân.

Không có ai biết, ngày đó Trần Lăng Tùng nằm gục xuống bàn bất động, không phải lén lút chơi game, ngủ ở trong lớp, là nước mắt chảy cả buổi, làm mắt sưng lên, không muốn cho người thấy.

Này đặc biệt còn bao gồm cả hắn.