Chương 3: Y hệt như khi còn nhỏ

Tiểu Đoạn vẫn cảm thấy: “Anh ấy chắc cũng sẽ không vô duyên vô cớ mời cậu đi. Hay là... cậu thử hỏi anh ấy xem?"

Đoạn Thư Dao có chút do dự, nhưng vẫn không nhịn được mà nói: "Hơn nữa Thanh Thư à, mặc dù tớ cảm thấy không nên nói ra, nhưng tớ có chút lo lắng. Anh ấy thật sự có thể tin cậy hả? Thật sự còn thân hơn cả anh ruột của cậu?

Ngành công nghiệp giải trí vốn là chốn đầy rẫy danh vọng, nơi thị phi và bất hòa đầy rẫy, ma quỷ đội lốt người quá nhiều.

Mặc dù khuôn mặt của Chu Kỳ Nham trông giống một quý ông, nhưng suy cho cùng, con người không phải lúc nào cũng giống như vẻ ngoài.

Tống Thanh Thư cười: “Yên tâm, tớ đã biết anh ấy từ khi còn nhỏ. Khi tớ còn nhỏ, bố mẹ bận công việc, thường xuyên bỏ tớ ở nhà hàng xóm. Anh ấy chăm sóc tớ còn nhiều hơn cả anh trai ruột".

Dù con người có thay đổi nhưng Tống Thanh Thư cho rằng cô vẫn hiểu anh.

Nhớ lại khi đó, họ của Chu Kỳ Nham không phải là Chu mà là Giang, cha của anh - Giang Dũng là một kẻ cặn bã đánh đập vợ và con trai mình.

Vợ của Giang Dũng - Tần Như Nguyệt cũng không phải dạng vừa, nếu hắn đánh cô, cô sẽ đánh lại. Tuy nhiên mỗi lần Giang Dũng đánh Tần Như Nguyệt, Tần Như Nguyệt đánh không lại hắn, cô luôn bị đánh và phải tìm người khác giúp đỡ. Lúc hắn không để ý cô sẽ tận dụng cơ hội để đánh trả.

Vì vậy hai người thường xuyên đôi bên đều bị thương, cuối cùng phải vào viện, Chu Kỳ Nham sẽ chăm sóc Tần Như Nguyệt, không để ý đến cha mình, thỉnh thoảng bắt buộc mới giúp đỡ Giang Dũng. Tần Như Nguyệt bị câm nên khả năng trả thù của cô bị hạn chế, thậm chí cô không thể ly hôn.

Tần Như Nguyệt đã đưa con trai ra ngoài từ rất sớm, bà ngoại cũng sống cùng họ. Nhưng cuộc sống luôn rất khó khăn, sau này, khi Chu Kỳ Nham lớn lên một chút, cha anh không dám hành động liều lĩnh, cuộc sống của hai mẹ con cũng khá hơn một chút.

Tần Như Nguyệt là một người mẹ rất có trách nhiệm, nhưng gánh nặng cuộc sống quá nặng nề, bà không thể chăm sóc anh, phần lớn thời gian đều là anh chống đỡ cho bà.

Tần Như Nguyệt không tìm được công việc tốt, chỉ làm việc tại bếp của một nhà hàng, một mình đảm nhận công việc của hai người, luôn rời đi trước bình minh và trở về vào đêm khuya.

Chu Kỳ Nham nhiều đêm liền đợi mẹ về, lúc đó cha mẹ Tống Thanh Thư đang giảng dạy ở trường đại học, họ đều là giáo viên chuyên ngành, nhiệm vụ giảng dạy cũng không hề dễ dàng, họ thường xuyên để Tống Thanh Thư ở nhà, cô mỗi lần tan học đều ở nhà một mình, bố mẹ lo lắng nên đã nhờ bác hàng xóm chăm sóc cho cô.

Tuy nhiên, bác hàng xóm sức khỏe cũng yếu nên nhiều lúc lại đều là Chu Kỳ Nham chăm sóc bác ấy.

Thực ra lúc nhỏ cô khá ngoan, nhưng dù sao cô cũng là con nít nên cũng ham chơi, không thích làm bài tập về nhà, lúc nào cũng thích chơi game và xem ti vi, nên mỗi lần như vậy cô đều bị Chu Kỳ Nham quản giáo.

Anh từ nhỏ đã có thiên phú quản lý người khác, tính tình thoải mái nhàn nhã, dỗ dành la mắng đều đúng mực, khiến Tống Thanh Thư không thể không phục.

Khi đó Tống Thanh Thư không hề ghét anh, ngược lại cô rất thân với anh, cô thực sự cảm thấy thân thiết với anh hơn cả anh trai mình.

Vì vậy sau này khi bà ngoại, mẹ và người cha xui xẻo xảy ra chuyện, anh không còn mối quan hệ thân thích nào, thậm chí lúc anh không còn bất cứ ai bên cạnh, cô khóc đến đau xé tâm can cầu xin ba mẹ giúp đỡ.

Cha mẹ đều gặp chuyện, gia đình vốn đã khó khăn, tài sản đương nhiên không có, nhà lại đi thuê. Sau khi cha mẹ qua đời, gia đình họ Tống đã giúp anh trả tiền thuê nhà, hàng xóm chăm sóc anh. Sau một thời gian không có nguồn tài chính và cách này cũng không duy trì được lâu dài, hàng xóm giúp anh liên hệ trại trẻ mồ côi để nhờ giúp đỡ nhưng họ không thể tiếp nhận anh ngay. Hơn nữa nếu vào đó, việc học hành của anh cũng có thể sẽ bị ảnh hưởng.

Cha mẹ Tống Thanh Thư kỳ thực đã có ý định nhận nuôi anh từ lâu, nhưng nhà họ không phải gia đình giàu có, lại có một trai và một gái cùng bốn người già phải chăm sóc, họ không đáp ứng được điều kiện nhận con nuôi nên đã do dự.

Tống Thanh Thư lúc đó mới tám tuổi nhưng nghe thấy mọi người xung quanh bàn tán cũng biết chuyện gì đang xảy ra, cô khóc lóc xin cha mẹ giúp đỡ, cha mẹ cô không từ chối, nhưng lúc đầu họ cũng không đồng ý, họ chỉ là bình tĩnh giải thích với cô lý do không thể nhận nuôi anh.

Tống Thanh Thư làm ra vẻ rất kiên quyết, nói rằng sau này mình có thể tiêu ít tiền hơn, không mua đồ chơi và đồ ăn vặt, mua ít quần áo hơn, tiền tiêu vặt cũng không cần, đổi lấy tiền sinh hoạt và học phí cho anh.

Bố mẹ cô đồng ý.

Sau đó Tống Thanh Thư thật sự không bao giờ đòi ba mẹ tiền tiêu vặt nữa.

“Anh trai tớ rất tốt với tớ”, bây giờ nghĩ lại Tống Thanh Thư vẫn còn nhớ rõ: “Lúc đó quần áo của tớ toàn là anh ấy giặt, bố mẹ đi toàn là anh ấy nấu ăn, bài tập cũng là anh ấy dạy tớ, mỗi lần đều là anh ấy đưa tớ đến trường rồi đón về. Cuối tuần tớ đi học nhảy anh ấy sẽ ngồi bên ngoài làm bài tập, kết thúc sẽ đón tớ về nhà. Để mua bút anh ấy còn nghĩ cách kiếm thêm ít tiền, ví dụ như dạy thêm cho em trai của bạn học, giúp chủ cửa hàng tạp hoá dưới nhà bưng hàng... Tiền kiếm được chắc chắn bố mẹ tớ sẽ không nhận, anh ấy cũng chẳng tiêu, đều là cho tớ, tớ nói không cần anh ấy cũng sẽ nghĩ cách khác đưa tớ.

Tiểu Đoạn cảm thán: “Khó trách hai người thân thiết như vậy nhưng cũng lại xa cách"

Lúc còn nhỏ anh và cô là anh em sống chung mái nhà từ sáng tới tối, nhưng dù sao cũng không có quan hệ huyết thống, sau khi chia tay, vì nhiều lý do khác nhau, họ đã xa cách suốt mười năm. Gặp lại nhau, họ đã biến từ trẻ con thành người lớn, gần giống như thay đổi thành người khác, dù trong lòng có thân thiết đến đâu, có lẽ cũng khó có thể giống hệt hồi bé.

Nhưng sự thân thiết đó lại rất chân thật.

Tống Thanh Thư nói: “Dù sao anh ấy cũng sẽ không làm hại tớ".

Tiểu Đoạn gật đầu: “Tớ biết rồi”

Khi đạt đến vị trí của Chu Kỳ Nham ắt sẽ có rất nhiều người sẵn sàng mang đến cho anh bất cứ loại sao nữ nào anh muốn, thực sự không có lý do gì để anh làm hại cô em gái đã lớn lên cùng thậm chí còn rất tốt với anh.

Hơn nữa Tống Thanh Thư cũng không phải dạng cái gì cũng không biết, cô từ trước đến nay rất thận trọng, bước vào giới giải trí với vị trí nghiệp dư, nếu không có đầu óc đã sớm bị lừa hàng trăm lần.

Cô hẳn phải có lý do riêng mới tin tưởng anh nhiều như vậy.

Tống Thanh Thư ôm lấy cô trợ lý bạn mình: “Yên tâm, tớ biết cậu quan tâm tớ. Có cậu thật tốt, bảo bối, tớ yêu cậu nhiều, hôn tớ một cái đi.”

Tiểu Đoạn đáp: “Định lợi dụng ai hả?”

Tống Thanh Thư cười đến nhướng mày: “Bộ phim tiếp theo của tớ phải chăm trẻ con, tớ không có kinh nghiệm, cậu thể làm cháu tớ vài ngày không?"

Tiểu Đoạn tỏ vẻ "chán ghét" cô bạn mình.

Tống Thanh Thư lại giả vờ hôn Tiểu Đoạn, khiến cô sợ đến mức lùi lại, trong lúc hai người đùa nhau, Lâm Sa Sa đẩy cửa vào, suýt chút nữa đập vào tường.

Lâm Sa Sa nhăn mày: "Phục thật đấy, hôm nay bên quan hệ công chúng vẫn đang họp, hỏi xem chúng ta có nên nỗ lực hơn nữa giải quyết vấn đề dư luận hay không. Hiện tại cứ dân mạng đều đang gọi cô là người phụ nữa độc ác".

Tiểu Đoạn ôm Tống Thanh Thư, cười với Lâm Sa Sa: “Đăng ký cho cậu ấy tham gia một chương trình tạp kỹ, loại chương trình thực tế đó, để mọi người nhìn thấy bộ mặt thật của cậu ấy.”

Tống Thanh Thư giơ tay đầu hàng: "Không, tớ không làm được, tớ là đứa không có đầu óc".

Cô thực sự không giỏi những việc như vậy nên không thể không tự giễu cợt mình.

Tống Gia Lan mỗi ngày đều cười nhạo trí thông minh của cô, nói rằng cô sinh ra đã không thông minh.

Cha mẹ cô đều có bằng thạc sĩ, anh trai cô cũng có bằng tiến sĩ, chỉ có Tống Thanh Thư là bằng cử nhân, tuy là chuyên ngành nhưng cô lại chọn một chuyên ngành không được ưa chuộng để thi vào.

Trong cả nhà cô là người kém nhất.

Lâm Sa Sa nhìn cô từ trên xuống dưới, cô không học chuyên ngành nhưng rất có tài diễn xuất, theo lời đạo diễn Lương thì cô rất dễ chỉ bảo.

Nhưng nói cách khác, cô tựa tờ giấy trắng cần học hỏi nhiều hơn và cũng có rất nhiều không gian để phát triển. Hiện tại công ty rất khắt khe trong việc sàng lọc kịch bản, mỗi lần phải họp mấy vòng mới quyết định.

Nhưng kịch bản tốt đâu có nhiều như vậy, do đó việc lựa chọn kịch bản phù hợp với cô lại càng khó hơn.

Với lượng truy cập và sự nổi tiếng hiện tại, cô thư giãn một chút cũng sẽ bị chìm trong sóng lớn.

Bộ phim vừa mới phát sóng đã thu hút rất nhiều người yêu thích, đáng tiếc lại động chạm phải nữ chính, đối phương sẵn sàng đè chết cô, bản thảo bôi đen cũng bị mua đầy mạng.

Sự việc của Thịnh Dương mới xảy ra gần đây, cô cần gấp rút khôi phục lại danh tiếng của mình.

"Thật ra em cũng có thể đăng ký tham gia chương trình tạp kỹ, chị sẽ dành thời gian để lựa chọn cho em."

Tống Thanh Thư nhào vào lòng ngực Lâm Sa Sa: "Chị yêu, xin hãy tha cho em".

Lâm Sa Sa chán ghét đẩy cô ra, "Đừng gọi tôi chị nữa, nhanh thu dọn đồ đạc đi gặp anh trai đi kìa. Chống lưng đến cho cô dựa rồi, thật là xịn quá đi"

"Tại sao đến chị cũng nghĩ anh ấy đến đây để giúp em vậy".

Lâm Sa Sa liếc cô một cái, nói: "Cô thật sự chưa từng thấy qua thế giới nguy hiểm."

Là người thừa kế của tập đoàn Thần Tinh, tranh giành tài sản trong gia đình hào môn không phải điều dễ dàng, anh vừa trưởng thành đã được đưa về nhà, có thể đi được đến hôm nay chắc chắn không thể chỉ dựa vào may mắn.

Loại tiệc như vậy căn bản không thể mời được anh, tại sao anh lại nguyện ý tham gia, nguyên nhân còn có thể là vì điều gì.

“Gia đình cậu thực sự đã cứu anh ấy một mạng a”

Tống Thanh Thư cũng không phải không nghĩ tới, chỉ là cảm thấy anh cũng không nhất thiết phải làm vậy.

Cô lắc đầu: “Không phải vậy đâu, anh ấy ở nhà tôi năm năm, lúc đó không cần ai chăm sóc, cùng lắm là được cấp cho một chỗ ở. Phòng ngủ cũng chỉ là căn phòng nhỏ được sửa sang lại, bên trong có một chiếc giường nhỏ 1,2 mét và một cái bàn nhỏ", Tống Thanh Thư ra hiệu, sau đó thở dài:" Càng nói, tôi càng sợ."

“Cậu sợ cái gì? Thực ra khi gia đình có sự thay đổi đột ngột, khi một đứa trẻ đang ở tuổi thiếu niên đặc biệt bơ vơ, có người sẵn sàng đưa về nhà và dùng cả tấm lòng nuôi nấng, là tôi tôi cũng sẽ ghi nhớ điều đó suốt phần đời còn lại", Lâm Sa Sa vỗ vai cô. "Đừng quá căng thẳng. Với anh ấy mà nói tất cả chỉ là chuyện nhỏ. Có được người anh trai chân thành quan tâm đến em như vậy, đoạn đường sau của em chắc sẽ rất thuận lợi".

Tống Thanh Thư cau mày: “Nhưng em không muốn gây phiền phức cho anh ấy. Chị không hiểu đâu, Tống Gia Lan một ngày hận không thể mắng em tám mươi lần, em không hi vọng anh ấy đối với em quá tốt".

Lâm Sa Sa không có anh trai, không thể lĩnh hội cảm giác này của cô, vỗ vỗ cô nói: "Mau trang điểm đi, sau này có tốt hay không sau này nói, hôm nay em trốn không thoát đâu".

Tống Thanh Thư kiên quyết từ chối theo Châu Kỳ Nham vào địa điểm, sợ rằng quá khoa trương sẽ khiến bản thân ảnh hưởng đến anh.

Kiểu gia đình như nhà họ, vẫn là phải xem trọng danh tiếng.

Về lý thuyết, bữa tiệc đêm nay không thể đưa người quản lý hay trợ lý đi vào từ lối này, có điều thư mời của

Tống Thanh Thư cũng không phải thư mời cho nghệ sĩ, là của Châu Kỳ Nham đưa cô, muốn đem ai theo cũng được, nhưng cô cũng không muốn thu hút sự chú ý, nếu đem theo chị Sa Sa thì quá lộ liễu, nên cô chỉ đành cùng Tiểu Đoạn vào địa điểm.

Khi cô bước vào, vừa đúng lúc Lương Trí Niệm đi ngang qua cô, nhìn cô và lộ biểu cảm châm biếm.

Có lẽ cười nhạo cô không biết thân biết phận.

Chiếc váy Tống Thanh Thư mặc tối nay không thể nhìn ra của thương hiệu, cũng không mang đồ trang sức đắt tiền.

Vòng giải trí đâu thiếu mỹ nữ, nền có có tốt cỡ nào mà không có trang sức thì cũng thành khó coi.

Lương Trí Niệm nổi lên từ rất sớm, lúc đó đã sống ẩn hai năm, cùng một phú nhị đại có tình cảm rồi sinh cho anh ta đứa con, trên mạng đồn giờ đã ly hôn, nhưng trong vòng giải trí không ít người biết thực ra đến tờ giấy kết hôn cũng không có.

Năm ngoái cô bắt đầu trở lại ngành công nghiệp giải trí, thiết lập cho mình hình tượng nữ cường nhân, hút được không ít fan. Có điều quay lại cô quay không ít phim nhưng một bộ cũng không lên sóng, chỉ có một bộ phim được chiếu thì lúc đó cô lại mập mờ với nam chính, nam chính lại khá chán ghét cô, để tránh phải tiếp xúc riêng với cô nên anh cứ quảng bá với phía Tống Thanh Thư, Lương Trí Niệm mặc dù diễn xuất ổn nhưng cuối cùng vì bối cảnh không tốt nên không tránh khỏi sự dò xét của khán giả, cô bị mắng không ít, thậm chí để mắng cô người ta còn khen Tống Thanh Thư đến lên trời.

Do đó, Tống Thanh Thử cũng được nếm thử mùi vị được khen đến bất lợi.

Cộng thêm những lời phê bình lúc quay phim, Lương Trí Niệm giờ đây sắp hận chết cô rồi.

Tống Thanh Thư không dám đăc tội, cũng không quan tâm, kéo theo Tiểu Đoạn tiến vào hội trường.

Các nghệ sĩ sẽ đi trên thảm đỏ, nhưng Tống Thanh Thư không cần, cô vừa vào hội trường đã có người dẫn cô đến tìm Chu Kỳ Nham.

Trong bữa tiệc tối tràn ngập hoa và sao, Chu Kỳ Nhammặc vest mang giày da ngồi ở ghế chính, cả người toát ra khí chất lạnh lùng khiến người lạ tránh xa, mọi người vây quanh anh còn anh chỉ lộ ra vẻ mặt lạnh lùng. Thái độ khiêm tốn khi nói chuyện với giọng trầm, anh ấy là người trẻ nhất. Tuy còn trẻ nhưng dường như anh ấy có khí chất mạnh nhất, địa vị là điều hiển nhiên.

Tống Thanh Thư không biết gì về những người xung quanh anh, cô mơ hồ nhìn thấy tổng giám đốc công ty của Lương Chí Niệm. Bởi lần trước Lương Chí Niệm gặp người đó, cử chỉ nịnh nọt đã để lại ấn tượng sâu sắc trong cô. Cô quay lại thì thấy người kia đang đứng đối diện khen anh, Chu Kỳ Nham cúi người, bỗng cảm giác kỳ lạ không thể giải thích được.

Cô đột nhiên lại căng thẳng, cảm giác như một người họ hàng nghèo từ quê lên thành phố, cô không biết mình phải làm gì trong tình huống này, cũng không muốn làm anh khó xử, hay là bỏ chạy cho rồi.

Ban đầu cô nghĩ rằng hôm nay cô đến đây để giúp anh có bạn nữ đi cùng, nhưng nếu thực sự là Chu Kỳ Nhamđến đỡ thay cho cô thì cô thật sự thấy áy náy với anh.

Chu Kỳ Nham ngẩng đầu nhìn thấy cô, anh vậy mà lại mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa, giống như một trưởng bối nhìn một hậu bối, Tống Thanh Thư lại một lần nữa cảm nhận được khí chất hiền lành trên người anh, không hiểu sao lại cảm thấy thích thú với trí tưởng tượng của chính mình.

Vốn dĩ cô muốn ngồi xa nhưng anh đã vẫy tay với cô và vỗ nhẹ vào chỗ ngồi bên cạnh.

Nếu là người khác, Tống Thanh Thư có lẽ sẽ suy nghĩ có nên đến đó hay không, nhưng đây chính là Chu Kỳ Nham, cô từ nhỏ đã tin tưởng anh, cảm thấy anh làm việc gì cũng rất lợi hại, đem lại cho cô cảm giác anh như một người anh trai làm gì chắc hẳn cũng phải có lý do.

Vì vậy, cô cũng vô thức vâng lời bước qua và ngồi cạnh anh.

Xung quanh cũng không còn trò chuyện mà lịch sự tạm dừng cuộc trò chuyện của họ, nhìn cô từ khóe mắt.

Chu Kỳ Nham cũng đang nhìn cô, chú ý đến nụ cười trên mặt cô, anh bối rối, hơi nghiêng người về phía trước hỏi: "Em sao vậy? Vui quá à?"

Tâm thái của anh rất bình tĩnh và tự nhiên, như thể anh đang ở trong phòng khách của chính mình, nói chuyện với cô một cách thản nhiên, bất chấp giới truyền thông vây quanh và ống kính khắp nơi.

Vô số đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô.

May mắn thay xung quanh anh đều là những doanh nhân không nhiều chuyện, anh không chủ động giới thiệu, cũng không có ai đến hỏi thăm.

Và anh thực sự không có ý giới thiệu cô.

Thấy anh chú ý tập trung vào Tống Thanh Thư, tiếng bàn tán cũng dần tản đi.

Cô lắc đầu: “Không có gì đâu, chỉ là ngồi ở đây em thấy kỳ lạ thôi.”

Cô thì thầm vào tai anh và đáp.

Chu Kỳ Nham mỉm cười, vẫy tay với người phục vụ bên cạnh, sau đó lấy ly nước trái cây từ trong khay ra, đặt vào tay cô, nói: "Vậy... cầm thứ gì trong tay em sẽ bớt ngượng ngùng hơn. Anh cũng thấy vô vị nên mới muốn rủ em đi cùng, anh rất ghét kiểu tiệc tùng thế này, nhưng hôm nay lại không đến không được."

Anh cúi đầu nhẹ nhàng nói bên tai cô.

Tống Thanh Thư kinh ngạc nhìn anh, trên mặt viết rõ: Thật á? Cô luôn cảm thấy anh có thể làm bất cứ việc gì một cách dễ dàng nhưng hóa ra anh cũng phải làm những việc mà bản thân không thích.

Nhưng cô cảm thấy mình không nên bị Tiểu Đoạn và chị Sa Sa ảnh hưởng, luôn đa cảm không phải là thói quen tốt, anh không phải loại người như vậy.

Nhưng cô ấy cảm thấy rằng cô ấy không nên bị ảnh hưởng bởi các phần nhỏ và Sisha, nếu không thì đó không phải là một thói quen tốt để luôn luôn đam mê. Anh ấy không phải là loại người như vậy.

Tống Thanh Thư có lẽ cảm nhận được mình là người lúc cần vẫn sẽ phát huy được năng lực, dù sao cô cũng là sao nữ, sao có thể sợ hãi nơi công cộng nên ngồi thẳng dậy hỏi anh: “Vậy em có cần phải làm gì không?”

Chu Kỳ Nham hơi đẩy gọng kính: "Không cần đâu, cứ ngồi đây ở với anh là được. Nếu em thấy thứ gì mình thích thì cứ giơ bảng lên, mạnh dạn lên."

Tống Thanh Thư gật đầu như gà mổ thóc, khi gặp anh, cô không khỏi cư xử ngoan ngoãn: “Em hiểu rồi”.

Chu Kỳ Nham hơi nhếch khóe môi dưới, giống như khi còn nhỏ, cô không hề thay đổi, rất dễ dỗ dành.