Chương 1.2: Anh trai (2)

Mặc dù cô đã nhanh chóng làm rõ sự việc nhưng Tống Gia Lan, người rất ghét vướng phải rắc rối gần như mắng cô thậm tệ, cô phải xin lỗi nửa tiếng và thậm chí mời anh đi ăn mới giải quyết được.

Còn nữa, lần trước cô nghỉ đóng phim bốn tháng, cô bị bệnh nằm viện nửa tháng, sau khi xuất viện cô xin nghỉ phép một thời gian ngắn rồi về nhà ở với bố mẹ nửa tháng, có người chụp ảnh cô đang ôm con của người thân, khuôn mặt của đứa trẻ bị lộ, truyền thông vô đạo đức không biết che mặt đứa trẻ, cô tức giận đến mức muốn đánh ai đó và đã liên hệ với giới truyền thông để xóa ảnh.

Không hiểu sao lại có tin đồn cô ấy biến mất nửa năm để sinh con.

Có quá nhiều thứ để liệt kê, Tống Thanh Thư cảm thấy hình ảnh khiêm tốn, trong sáng và tốt bụng mà công ty đã dày công tạo dựng cho cô thật là khủng khϊếp.

Trợ lý Tiểu Đoan vuốt phẳng chiếc mặt nạ cho cô, với khuôn mặt xinh đẹp như vậy, nếu không chăm sóc kỹ sẽ là thiệt thòi cho khán giả.

Chỉ là chiếc hot search bôi đen này thực sự có chút quá đáng, đối với một người trẻ chưa có nhiều tác phẩm thì việc lộ liễu quá mức thực sự không tốt.

Nhưng dù công ty có theo dõi các xu hướng tìm kiếm hàng ngày cũng khó đề phòng trước được.

Không còn cách nào khác, Chu Thị tham gia vào giới giải trí, thành lập bộ phận nghệ sĩ, cô là nghệ sĩ duy nhất mà công ty ký hợp đồng, mọi người đều muốn đến tìm hiểu và sẵn sàng đổ thêm dầu vào lửa khi có chuyện gì xảy ra.

"Buổi chiều sẽ có nhân viên marketing sắp xếp tiến độ. Khi tôi đến, dưới lầu đã có năm sáu tay săn ảnh ngồi xổm, còn có bảy tám tên tư sinh!" ,Tiểu Đoạn có chút cảm khái, "Bảo bối cậu cứ cái đà này chắc sắp lên tầng đỉnh lưu rồi".

Tống Thanh Thư giơ tay làm bộ cầu xin: “Cho đến nay, tôi đã quay được bốn bộ phim truyền hình và một bộ phim điện ảnh, chỉ có một bộ phim được phát sóng, tôi vẫn chỉ là nữ hai, thật sự không phải là có người đang kiếm chuyện với tôi sao?"

Nếu cô hot ngay lập tức nhờ kỹ năng diễn xuất thì cũng nhận về những thị phi cũng đúng đi, đằng này không tác phẩm còn suốt ngày bị đem lên hot search, cô cũng cảm thấy mất mặt.

Tiểu Đoạn nắm tay cô, nghiêm túc nói: “Bảo bối, xin cậu hãy suy nghĩ lại, xuất đạo đã đóng vai nữ hai trong bộ phim của đạo diễn Lương Trạch đã đủ đặc sắc rồi, vai diễn đặc sắc sắp vượt nữ chính rồi. Nếu không, nếu không thì công ty cũng sẽ không mở riêng một bộ phận cho cậu, trước mắt chỉ ký với một mình cậu, cả bộ phận chỉ phục vụ cậu, thậm chí còn có đội tạo mẫu và một đội ngũ luật sư được chỉ định đặc biệt cho cậu."

Tuy cô không đóng nhiều phim nhưng toàn là tác phẩm của biên kịch đạo diễn có tiếng, nên chẳng trách bị người khác nhìn chằm chằm. Hơn nữa mỗi lần bị treo lên hot search đều bị bơm nước, rõ ràng là do có người đang chướng mắt cô.

“Bây giờ những tin đồn về đời tư của cậu đã phát triển đến mức phim khoa học viễn tưởng. Người ta nói rằng cậu là một đứa trẻ thụ tinh trong ống nghiệm được ông chủ gần 70 tuổi của chúng tôi tạo ra với cái giá cao cho giấc mơ của con gái ông ấy. Có người thậm chí còn suy đoán rằng cậu là robot AI nên hiếm khi tham gia các sự kiện vì sợ bị lộ, họ đoán công ty đang có ý định tâng bốc cậu nổi tiếng, sau đó tiết lộ rằng cậu thực sự là một người ảo, rồi nhân cơ hội này để quảng bá nghệ sĩ ảo và bắt đầu một cuộc cách mạng trong ngành giải trí."

Tống Thanh Thư mở miệng hình chữ O: "Đây quả thực là một bộ phim khoa học viễn tưởng, nhưng nghe có vẻ hay".

Tiểu Đoạn tháo mặt nạ cho cô, thúc giục cô rửa mặt: “Đừng lo lắng, cậu một người có tâm hồn trong sáng có thể sớm trở thành một nhà sư rồi. Tôi ngược lại lại mong chờ thấy cậu yêu đương, cậu còn không phải là thần tượng mà chỉ là diễn viên sợ gì scandal. Bây giờ cậu nên đi ngủ rồi người đẹp ạ".

Kết quả là ngày hôm sau cô vẫn bị treo trên hot search, bởi vì sau khi Thịnh Dương trượt tay lại bị đào ra tài khoản phụ của anh có theo dõi cô, thậm chí còn dùng ảnh của cô làm màn hình điện thoại.

Hơn nữa Lâm Sa Sa vừa nhìn đã biết những tài liệu đó là do bên Thịnh Dương tiết lộ, bọn họ rõ ràng muốn đẩy tình hình leo thang thay vì vãn cứu tình hình.

Nhiệt độ đã giảm lại bắt đầu tăng lên.

Sáng sớm Lâm Sa Sa đã đưa ra thông báo khẩn cấp để làm rõ, nhưng vì đối phương giữ im lặng nên cuộc thảo luận lại tăng lên thay vì giảm bớt.

Lúc này cô sắp nổ tung, đêm qua bọn họ nói chuyện vui vẻ, đối phương nói sẽ nhanh chóng làm rõ sự việc, yêu cầu không được nói chuyện, tránh bị liên lụy vô tội. Cô cũng cảm thấy đối phương rất lịch sự và hiểu chuyện.

Không ngờ chỉ sau một đêm, đối phương đã trực tiếp thêm dầu vào lửa, như muốn kéo Tống Thanh Thư xuống nước.

Cho dù cuối cùng sự việc đã được làm sáng tỏ thì việc Tống Thanh Thư đi tuyến lưu lượng này cũng chẳng có ích lợi gì. Gần đây cô lên hot search thường xuyên đến mức khán giả quay lưng, giờ lại trở thành chủ đề nóng thật sự không phù hợp.

Lâm Sa Sa dùng mối quan hệ để tìm hiểu thêm, khó trách đối phương lại làm càn như vậy, tin tức là sự thật, người đàn ông quả thực là Thịnh Dương, nhưng người phụ nữ lại là một người khác.

"Từ Băng Băng vừa đoạt giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất tuyên bố sẽ nghỉ diễn một năm để đi du học. Có lẽ cô ấy đang có ý định quay lại sau khi sinh con. Cô ấy có gia thế vững vàng, Thịnh Dương cũng vậy. Công ty không dám xúc phạm cô ấy, chắc chắn phải tìm cách giữ lại".

Còn Tống Thanh Thư luôn bị đồn là có kim chủ nâng đỡ, nhưng không có thông tin nào là chính thức, dư luận bàn tán sôi nổi, còn trong giới chỉ coi cô là kẻ tâm cơ.

"Bọn họ tưởng chúng ta dễ bị ức hϊếp sao? Cũng không chịu mở to mắt nhìn cho rõ." Lâm Sa Sa vừa nói xong thì quản lý của Thịnh Dương gọi điện tới, cô đi ra ban công nghe điện thoại, không biết đối phương nói gì, cô liền chửi rủa suốt năm phút, tố cáo đối phương xé bên cô trước rồi mới tìm tới nói chuyện.

Tiểu Đoạn run rẩy ôm lấy cánh tay Tống Thanh Thư: “Thư Thư, của vòng tròn xung quanh cậu thật hỗn loạn.”

Tiểu Đoạn là bạn cùng phòng thời đại học và là bạn thân nhất của Tống Thanh Thư, hai người gần như thân thiết.

Tống Thanh Thư ôm lưng cô: “Đoạn Đoạn, tớ sợ.”

Tiểu Đoạn vỗ lưng cô, sờ đỉnh đầu cô: “Cậu đừng sợ, Tiểu Đoạn sẽ bảo vệ cậu.”

Hai người còn chưa kết thúc vở kịch, điện thoại di động của Tống Thanh Thư vang lên.

Trong WeChat, tin nhắn đầu tiên xuất hiện trong một hộp trò chuyện nhất định mà cô đã không trò chuyện kể từ khi thêm nó.

[Anh Kỳ Nham]: Ngày mai anh sẽ trở lại Trung Quốc, nếu em rảnh cuối tuần này dùng bữa với anh?

Tống Thanh Thư đứng thẳng lên trong giây lát.

Lâm Sa Sa quay người lại hỏi cô: "Ai?"

Cô tưởng rằng có kẻ xấu nào đó bên Thịnh Dương đến quấy rối Tống Thanh Thư.

Tống Thanh Thư còn chưa kịp bình tĩnh lại, cô đã ngơ ngác trả lời: "Anh trai tớ đã trở về Trung Quốc... cuối tuần mời tớ đi ăn tối."

"Anh trai cậu khi nào sẽ xuất ngoại... Chu... Chu tổng sao?" Lâm Sa Sa không xác định hỏi, cô ở trong giới này đã lâu, nhìn thấy đủ thứ, lúc đầu còn tưởng lầm Chu Kỳ Nham muốn giữ cô lại, chỉ khi đó anh mới sẵn sàng đầu tư lớn như vậy, sau đó biết được mối quan hệ giữa hai gia đình và có thể xua tan nghi ngờ trong mình.

Nhà họ Chu giàu có đến mức đó có thể không quan tâm đến việc kinh doanh này chút nào, Chu Kỳ Nham đối với Tống Thanh Thư cũng là kiểu cho cô tự do phát triển, ngoại trừ việc cho đủ tiền cô, nhưng việc khác đều không quản.

Bộ phận nghệ sĩ cũng được quản lý bởi một người chuyên nghiệp, ít khi đặt câu hỏi. Sau đó, cô cảm thấy rằng đó có thể chỉ là tình yêu và sự chăm sóc của anh trai cô dành cho em gái mình, sự trả ơn của anhh đối với gia đình từng nuôi dưỡng mình.

Ngoài ra, Chu Kỳ Nham đã xuất ngoại hơn nửa năm, suýt chút nữa đã quên mất chống lưng này.

"Đi đi! Xem gương mặt miễn cưỡng này của cậu đi, người có thể như vậy với cậu, cũng có thể coi như anh em cùng cha khác mẹ rồi."

Tống Thanh Thư đương nhiên biết, nhưng cô chỉ là có chút bối rối nên cầm điện thoại trong tay, sợ hãi đáp: "Được ạ".

Nói xong thấy chưa đủ chân thành nên nói thêm: "Được ạ, anh".

Hơi kỳ nhỉ, xoá đi vậy.

- "Được ạ, sếp Chu".

Không, nó có vẻ quá thô.

Cuối cùng nó đã trở thành——

- "Được ạ~"

- "Anh trai"

Cô vừa gửi đi là muốn thu hồi lại ngay, ban đầu cô muốn hét lên như khi còn nhỏ để thể hiện sự thân mật, nhưng sau khi gửi đi, cô lại cảm thấy như vậy thật nịnh bợ, nhất là khi cô đã lớn như vậy. Gọi anh ấy là anh trai thật sự không thích hợp, nên gọi anh ấy là anh Kỳ Nham.

Nhưng việc thu hồi tin nhắn thậm chí còn kỳ quái hơn.

Cô che mặt lại, vẻ mặt nhăn nhó đau khổ.

"Tớ thật muốn chết quá đi thật là xấu hổ."

Tiểu Đoạn nghiêng người nhìn qua, nhéo cổ họng nói: "Được rồi, anh trai."

Tống Thanh Thư ôm cổ cô: “Tớ gϊếŧ cậu.”

"Nào, Thư Thư, rút kiếm ra! Cố lên!" Tiểu Đoạn nói với giọng đầy phấn khích.

Lâm Sa Sa quay đầu nhìn thấy cảnh tượng này, đau đầu nhéo lông mày, mơ hồ cảm thấy mình chính là giáo viên mẫu giáo.