Thần Thần được mười bốn tháng năm ngày, đồng hồ của Chu Túc Tấn cuối cùng cũng đến.
Khi đó người quản lý cửa hàng đã được thăng chức làm người phụ trách khu vực từ lâu, hôm đó là quản lý cửa hàng mới đến tiếp đón Vệ Lai.
Vệ Lai lại đặt thêm một đôi đồng hồ tình nhân, dùng thẻ VIP của mình xếp hàng.
Quản lý cửa hàng bảo cô chuẩn bị sẵn tâm lý: “Sếp Vệ, dùng thẻ VIP của cô xếp hàng, có khi phải đợi đến mười tám năm.”
Vệ Lai cười: “Không sao hết.”
Bây giờ cô không cần lo lắng mình và Chu Túc Tấn sẽ chia xa nữa.
Về Giang Ngạn Vân Thần Chu Túc Tấn đã về, đang chơi cùng con gái.
Thần Thần dựa lưng vào lòng bố, hai tay cầm lấy điện thoại của bố để lên tai, học cách nghe điện thoại: “Alooo.” Âm cuối còn đặc biệt kéo dài.
Một chân của cô bé đặt lên cánh tay Chu Túc Tấn, chân còn lại đang lơ lửng trong không trung.
“Alo, mẹ. Alo, mẹ.”
Độc thoại một mình.
Chu Túc Tấn cụp mắt nhìn con gái, “Mẹ nói gì vậy?”
Thần Thần cười, “Bố.”
Chu Túc Tấn thuận theo lời con gái: “Nói bố sao?”
Thần Thần nói nhảm: “Ư.”
Lúc này cửa từ bên ngoài mở ra, sau đó kèm theo tiếng nói, “Bé cưng, mẹ về rồi này.”
“Mẹ!” Thần Thần không thèm quan tâm điện thoại trong tay, “bịch” một tiếng rơi xuống đất, tuột khỏi vòng tay của Chu Túc Tấn.
Chạy nhanh quá ngã “bịch” một cái.
“Chậm thôi.” Chu Túc Tấn vội đứng dậy khỏi sô pha, còn chưa đợi anh đi đến, Thần Thần tự mình đứng dậy.
Vệ Lai ngồi xổm xuống, con gái nhào vào lòng cô.
Thần Thần vòng tay ôm cổ cô, dụi vào lòng cô, “Mẹ.”
Vệ Lai hôn con gái, ngửi mùi sữa trên người cô bé.
...
Cứ khoảng 8 giờ mỗi tối Thần Thần sẽ đúng giờ đi tắm rồi ngủ, nằm lên giường mấy phút nghe đàn piano.
Chu Túc Tấn còn chưa đàn xong bài đầu tiên con gái đã ngủ.
Trong nhà hoàn toàn yên tĩnh.
Mỗi khi con gái đi ngủ hai người bọn họ mới có thế giới riêng.
Trở về phòng ngủ của mình, Chu Túc Tấn ôm cô vào lòng, dùng đầu ngón tay xoa xương bướm của cô, “Có muốn ăn đồ ăn đêm không? Anh làm cho em.”
Vệ Lai ngẩng đầu nhìn anh, cười hỏi: “Anh biết làm món ăn đêm gì vậy?”
Chu Túc Tấn: “Kiểu như ăn dặm, thanh đạm hơn.”
Vệ Lai bật cười, “Em không đói, đợi lần sau em đói anh làm cho em.” Cô kiễng chân, Chu Túc Tấn hôn xuống, đầu ngón tay vòng từ xương bướm của cô đến phía trước, dùng sức xoa nhẹ.
Một trận run nhẹ.
Trong vô thức Vệ Lai muốn lùi về phía sau, bị một tay còn lại của anh kéo ôm chặt trong lòng.
Hôm nay là ngày trong nhà đi nghỉ sớm nhất.
Chưa đến 10 giờ, đèn trong phòng ngủ chính đã tắt.
Vệ Lai đón nhận nụ hôn sâu của Chu Túc Tấn, anh nắm chặt lấy tay cô.
...
Hôm sau Vệ Lai dậy sớm đi Bắc Kinh.
Sau khi đến trạm, Vệ Lai nhận được tin nhắn của Lục An.
【Tôi nói chuyện với mẹ tôi rồi, lần này tôi muốn nghiêm túc ở chung với Trần Giai Thụy.】Có tiền sử giả vờ trước đó, rất khó để mẹ tin lần này anh với Trần Giai Thụy là thật.
Một tháng anh ta nói chuyện với mẹ mấy lần, từ đầu đến cuối mẹ đều im lặng không bày tỏ bất cứ thái độ nào, cuối cùng mẹ thở phào: Con cảm thấy thích hợp là được, mẹ và bố con không tham gia.
Vệ Lai: 【Trần Giai Thụy biết anh thích chị tôi không?】
【Biết, tôi nói với cô ấy.】
【Vậy anh muốn theo đuổi lại Trần Giai Thụy không dễ chút nào.】
Lục An:【Tôi biết. Một năm không được thì hai năm.】
Nghe được câu này của anh ta Vệ Lai càng yên tâm hơn, thật sự sợ anh ta không buông bỏ được lòng tự cao, sau khi theo đuổi được mấy ngày đối phương không để ý liền lập tức từ bỏ.
【Chúc may mắn. Hy vọng vào khoảng thời gian này năm sau có thể nhận được tin tức tốt từ hai người.】
Buổi tối bận việc xong anh lái xe đến công ty bây giờ của Trần Giai Thụy đợi cô tan làm, xe dừng ở bên cạnh xe của Trần Giai Thụy.
Lục An ấn số điện thoại của Trần Giai Thụy, tìm kiếm wechat của cô, thêm lại:【Là anh, Lục An.】
Đợi mãi đến 9 rưỡi, bóng dáng cao gầy mới từ trong tòa nhà đi ra.
Cô hiểu mục đích khi anh đến đây, cũng không thích kiểu hiểu mà lại giả vờ, “Lục An, anh không hiểu tôi, không phải anh cứ đến tôi và anh sẽ ở bên nhau.”
Lục An mở cửa xe cho cô, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của cô: “Nếu như trong lòng anh còn người khác anh sẽ không đến tìm em.”
“Em nói kết hôn không muốn tạm bợ.” Lục An tiến lên mấy bước trước mặt cô, “Anh theo đuổi em, cho đến khi nào em cảm thấy giữa hai chúng ta không còn tạm bợ nữa.”
…
Vệ Lai ở Bắc kinh năm ngày, hôm đến Thượng Hải, ở sảnh VIP sân bay gặp được dì.
Ninh Như Giang ngồi xuống nói chuyện với Vệ Lai: “Trên đường đi dì còn gọi điện thoại cho Chu Túc Tấn, nghe động tĩnh bên kia đoán chắc là Thần Thần đang p h á nhà.”
Vệ Lai cười: “Chỉ khi ngủ con bé mới ngoan ngoãn thôi ạ.”
Chu Túc Tấn căn bản không quản nổi con gái, dung túng vô hạn. Tính cách Thần Thần lại giống cô, dung túng một lần Thần Thần lại được đằng chân lân đằng đầu.
Hôm nay Triệu Liên Thân cũng đến Thượng Hải, công ty thống nhất đặt cùng một vé, cùng chuyến bay với cô.
Đã lâu rồi Vệ Lai không gặp Triệu Liên Thân, cuộc họp gần đây nhất anh ta cũng không tham gia, hình như vẫn luôn bận chuyện dự án khác bên nước ngoài, cô hỏi: “Sếp Triệu, có muốn tham gia lễ đánh chiêng* không?”
(Theo quan niệm của Trung Quốc thì tiếng chiêng hay tiếng rung chuông báo hiệu cho sự khởi đầu của một cuộc sống mới, mang ý nghĩa cầu chúc tốt lành về một cuộc sống mới. Thời điểm công ty lên sàn niêm yết chính là thời điểm hiếm hoi tượng trưng cho những thành tựu của công ty vì vậy việc rung chuông hay đánh chiêng là một nghi lễ vô cùng quan trọng trong việc lên sàn của công ty)
Triệu Liên Thân nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Không lên, cô với Dư Hữu Niên đánh chiêng đi.”
“Thần Thần biết nói rồi nhỉ?”
Vệ Lai quay mặt sang, không ngờ được anh ta sẽ quan tâm đến Thần Thần, “Chỉ biết nói mấy chữ đơn giản như bố mẹ, vượt quá ba chữ không biết nói.”
Triệu Liên Thân gật đầu, bình tĩnh nói: “Thần Thần có thể chơi cùng Chu Túc Tấn rồi?”
Vệ Lai cười, “Hai bố con ở chung với nhau rất tốt.”
Bây giờ cô phát hiện, chỉ cần Triệu Liên Thân tìm cô nói chuyện, bất kể là nói gì, mục đích cuối cùng đều giống nhau, đều xem thường Chu Túc Tấn.
“Sếp Triệu, thương lượng trước với anh một chuyện.”
“Cô nói đi.”
Vệ Lai dự định năm sau sẽ lấy năm triệu cổ phiếu của mình làm quà sinh nhật tặng Chu Túc Tấn, chuyện này không ảnh hưởng đến bất cứ lợi ích của cổ đông nào.
Triệu Liên Thân nghiêng mặt nhìn cô, không có sự đồng ý của anh ta, Chu Túc Tấn già rồi cũng không nhận được món quà này.
Dừng lại một lát, “Được.”
...
Hạ cánh xuống Thượng Hải, cô gọi điện thoại cho Chu Túc Tấn, vừa nghe được hai tiếng chuông bị ấn tắt.
7 giờ tối hôm đó anh đến Thượng Hải.
Biết Vệ Lai ở khách sạn nào, chú Diêm lái xe thẳng đến cửa khách sạn.
Chu Túc Tấn gọi điện cho Vệ Lai, hỏi cô bận việc xong chưa.
Vệ Lai đang định gọi đồ ăn, “Xong rồi. Thần Thần đâu anh? Sao không nghe thấy tiếng con bé?”
“Anh đang ở dưới lầu khách sạn, đi uống cà phê cùng em.”
Ngày kia là bà chủ của công ty lên sàn niêm yết, cô vẫn giống như đứa trẻ lao vào lòng anh, Chu Túc Tấn đón lấy cô.
Hôm diễn ra nghi lễ lên sàn của Vệ Lai - Bách Đa, Vệ Lai mặc chiếc blazer Chu Túc Tấn mua cho cô, trang điểm nhẹ nhàng tinh tế.
Vốn dĩ muốn mời anh làm khách mời đọc lời phát biểu, anh từ chối, nói hôm nay là sân nhà của cô.
Nghi lễ bắt đầu, lời phát biểu do cô đọc.
Chu Túc Tấn là người vỗ tay lâu nhất trong hiện trường.